Đối với đáp án của Phó Quân Tiêu, Đồng Kỳ Anh không cho là đúng: “Nhưng mà ở trong mơ tôi gọi anh là anh cả”
Câu nói này khiến Phó Quân Tiêu cảm thấy nghẹn lời.
Đột nhiên một ánh sáng bạc quét qua, mày kiếm của Phó Quân Tiêu nhíu lại, vội vàng móc từ trong ví da ra một tờ tiền mặt đặt xuống, sau đó đứng dậy kéo tay Đồng Kỳ Anh nói: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này”
Khi bọn họ vừa ra khỏi cửa tiệm thì có năm người đàn ông mặc âu phục đi giày da tới ngăn lại bọn họ.
Phó Quân Tiêu không nói hai lời nắm lấy tay Đồng Kỳ Anh, sau đó cùng năm người đàn ông này xông vào đánh nhau.
Sau một trận đánh hỗn loạn, năm người đàn ông này bị Phó Quân Tiêu đánh ngã trên mặt đất, Đồng Kỳ Anh còn chưa kịp chạy đến hỏi lại lịch của mấy người đàn ông kia thì đã bị Phó Quân Tiêu kéo chạy đi.
Trong lúc không biết gì thì bọn họ chạy vào một khu phố đèn đỏ, có phụ nữ ăn mặc gợi cảm đang đứng ở ven đường mời chào khách một mảnh hơi thở chán chường không hề phù hợp với thành thị phồn hoa này.
Phó Quân Tiêu mang theo Đồng Kỳ Anh đi vào một ngõ tối, cuối ngõ có một cánh cửa sắt đã rỉ sét.
Đồng Kỳ Anh chỉ thấy sau khi anh mở ra cửa sắt thì xe nhẹ đường quen mà nắm tay cô đi xuống bậc thang.
Đèn trong hành lang được điều khiển bằng âm thanh, theo tiếng bước chân của bọn họ khi
Đi đến một chỗ bằng phẳng thì trước mắt lại xuất hiện ba con đường.
Phó Quân Tiêu dắt cô đi con đường bên trái.
Đồng Kỳ Anh không biết con đường này rẽ bao nhiêu khúc cua, đi qua bao nhiêu cánh cửa, thẳng đến cuối cùng xuất hiện một cái thang máy, Phó Quân Tiêu dùng khóa vân tay mở cửa thang máy ra.
Cô vốn cho rằng bọn họ là muốn đi lên, nhưng không nghĩ tới lại là đi xuống.
Thang máy đi xuống dưới ba tầng, cửa mở ra, trước mắt lại là một cảnh tượng với phong cách siêu hiện đại.
Ngoại trừ mặt đất thì tất cả các vách tường đều là gương, tựa như một cái mê cung vậy.
Phó Quân Tiêu cầm chặt tay Đồng Kỳ Anh, đưa tay đẩy bức tường bằng gương, trên gương
đột nhiên xuất hiện nhắc nhở mở khóa bằng năm ngón tay màu xanh lục, sau đó tấm gương biến thành một cánh cửa xoay.
Tiến vào cánh cửa này, ánh đèn trong phòng sáng lên, một căn phòng nguy nga lộng lẫy khiển Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình tựa như đã đi vào một căn biệt thự sang trọng.
“Kỳ Anh, trước tiên em cứ ở lại nơi này, chờ anh giải quyết hết bọn họ thì em sẽ an toàn” Phó Quân Tiêu nâng tay nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Đồng Kỳ Anh.
Bùi Hải Đăng nói người đàn ông này sẽ bảo vệ cô, xem ra là sự thật.
Chỉ là...
“Chỗ này cái gì cũng có, quần áo của em ngày mai anh sẽ giúp em mua một chút tới, đêm nay em cứ mặc quần áo của anh là được.” Phó Quân Tiêu nói, dắt cô đi đến phòng ngủ.
Đồng Kỳ Anh tắm rửa xong đi ra ngoài, Phó Quân Tiêu lấy máy sấy ra chuẩn bị sấy tóc cho cô thì cô lại lấy máy sấy đi từ trong tay anh, nói nhẹ như gió: “Tôi tự mình làm là được.”
“Được” Phó Quân Tiêu đáp, không có ép buộc cô, lại nói: “Ngủ ngon”.
Đồng Kỳ Anh vừa cầm máy sấy sấy tóc vừa nhìn bóng lưng rời đi của Phó Quân Tiêu, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hốt hoảng.
Cô không rõ ràng vì sao bản thân lại có loại cảm giác này, tựa như ban đầu không rõ ràng vì sao bản thân lại rung động.
Phó Quân Tiêu thay Đồng Kỳ Anh khép cửa phòng lại, chỉ cách một cánh cửa này nhưng cảm giác thất bại trong lòng anh lại tựa như một cái vực sâu không đáy, khiến hô hấp của anh khó khăn.
Sau khi trải qua những chuyện này, anh cũng không ngờ được bản thân mình khi một lần nữa nhìn thấy cô lại bình tĩnh như vậy.
- -------------------