Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 330: Chương 330: Vợ sắp cưới của tổng giám đốc




Đã mười hai giờ trưa, Phó Quân Tiêu vẫn chưa quay về văn phòng tổng giám đốc, nhưng lần đầu tiên Lạc Minh Ánh đã bắt mình không đợi cuộc gọi của Phó Quân Tiêu, và cũng không chủ động gọi điện thoại cho anh, tự mình canh đúng giờ quay trở lên văn phòng của anh.

Lý Hồng Nghi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách bên ngoài văn phòng tổng giám đốc đã được một lúc, thấy Minh Anh đang đi tới cửa của phòng tổng giám đốc, cô ta liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Quân Tiêu.

“Quân Tiêu, anh khi nào thì về?” “Minh Ánh không ở đó à?”

“Cô ấy vẫn ở đó” Lý Hồng Nghi vô thức liếc nhìn Lạc Minh Ánh đang chuẩn bị rời đi, sau đó ngăn cô lại: “Minh Ánh, tổng giám đốc Phó nói anh ấy muốn cô nghe điện thoại”.

Lạc Minh Ánh cau mày, cô ta không thể từ chối việc bước tới và nhận lấy điện thoại di động từ trong tay Lý Hồng Nghi.

“Minh Ánh, giúp tôi đưa cô Lý đi dùng bữa trưa trước, cô hỏi xem cô ấy muốn ăn nhà hàng nào. Sau đó gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi sẽ đến” Phó Quân Tiêu điềm nhiên ra lệnh.

Lạc Minh Ánh nghẹn ngào, sau đó giả vờ bình tĩnh trả lời: “Được rồi, tôi hiểu”

Sau khi cúp máy, Lạc Minh Ánh trả lại điện thoại cho Lý Hồng Nghi. “Quân Tiêu nói gì với cô thế?” Lý Hồng Nghi tò mò hỏi.

Lạc Minh Ánh có phần tức giận, hỏi: “Cô Lý thích đến nhà hàng nào? Tôi sẽ đặt chỗ trước“.

“Hôm nay, tôi muốn dùng món Nhật. Về phần nhà hàng nào, cô là thư ký, cô có thể chọn!” Lý Hồng Nghi hơi nhếch đôi môi đỏ mọng của mình. lên. Lạc Minh Ánh liếc nhìn Lý Hồng Nghi, cố gắng nở một nụ cười.

Đại boss muốn mời cô Lý đây đi ăn, dĩ nhiên là phải chọn một nhà hàng cao cấp..

Tất cả các nhà hàng cao cấp ở thành phố Thuận Canh và đặc điểm. của từng nhà hàng đã được Lạc Minh Anh biết rõ như trong lòng bàn tay từ lâu.

Vì vậy, chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không thể làm khó được cô ta. Lý Hồng Nghi muốn gây khó dễ cho cô ta một chút, nhưng thật không ngờ rằng cô ta có thể làm tất cả những gì Phó Quân Tiêu yêu cầu một thỏa đáng.

Tại nhà hàng ẩm thực Nhật Bản.

Lạc Minh Ánh chọn cho họ một chỗ ngồi yên tĩnh bên cửa sổ, món nào ngon, món nào không ngon, nên dọn món lên vào lúc nào, lúc nào nên tránh, tất thảy mọi thứ cô ta đều nói hết cho người phục vụ biết rõ.

Lý Hồng Nghi chỉ ngồi và đợi Phó Quân Tiêu đến.

Sau khi Lạc Minh Anh nói rõ mọi thứ với người phục vụ, cô ta liền yêu cầu xuất hóa đơn, gửi cho Phó Quân Tiêu thông tin vị trí, và trực tiếp rời đi.

Khi Phó Quân Tiêu đến, ngay sau khi anh ngồi vào chỗ của mình, người phục vụ liền bước tới và lần lượt phục vụ món ăn ra.

“Quân Tiêu, anh còn giận em sao?” Lý Hồng Nghi với ánh mắt buồn bã, thấp giọng hỏi.

Phó Quân Tiêu cởi bỏ khuy tay áo một cách tao nhã, nhẹ nhàng, và sau khi xắn nhẹ tay áo lên, tự mình cầm đũa lên, anh nói: “Cô đã tự tiện bịa đặt mọi chuyện truyền đến tại của bố cô và ông nội tôi. Dùng hai người bọn họ để gây ra sức ép với tôi, tôi còn có thể nói gì nữa?”

“Đêm đó, tuy rằng anh không muốn em, nhưng sự thật là anh với em...” Lý Hồng Nghi ngập ngừng nói, giả bộ thẹn thùng cúi đầu.

“Trong suốt cuộc đời này của tôi, tôi chỉ đụng vào một người phụ nữ duy nhất. Nhưng đáng tiếc là người phụ nữ đó không yêu tôi.” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói. Hàm ý rằng Lý Hồng Nghi, cô ta không cần phải nói những lời tự lừa dối chính mình như thế này ở trước mặt anh.

Lúc này, khuôn mặt của Lý Hồng Nghi thực sự đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.

Cô ta đỏ mặt không phải vì e ngại mà vì lời nói dối bị vạch trần và cảm thấy vô cùng mất mặt.

Trên thực tế, là một người đàn ông, anh đã muốn giữ thể diện cho cô ta rất nhiều lần, nhưng cô ta quả thật là “được đằng chân lân đằng đầu”.

“Hôn lễ của chúng ta, anh tính khi nào thì tổ chức?” Lý Hồng Nghi chủ động chuyển chủ đề.

Phó Quân Tiêu bất ngờ “Xùy” một tiếng đầy sự chế giễu: “Cô cho rằng một đám cưới không giấy đăng ký kết hôn, không tình yêu mà chỉ có lời chúc phúc của người lớn hai bên thì có hạnh phúc sao?”

“Em sẽ cố gắng hết sức để làm cho anh yêu em. Em sẽ cố gắng để trở thành một người vợ và người mẹ tốt” Lý Hồng Nghi cúi đầu như điếc, hoàn toàn không có một chút gì gọi là uy nghiêm mà cô ta đã có trước mặt Lạc Minh Ánh.

“Có lẽ, trước khi điều này xảy ra, tôi sẽ cố gắng chấp nhận tâm ý của cô. Nhưng chuyện này đã xảy ra rồi. Dù cô có cố gắng thế nào cũng vô ích. Bởi vì, đối với cô mà nói, tôi đã tự biến mình thành 'Người đàn ông tồi”. Tôi sẽ không phải là một người chồng tốt. Dĩ nhiên, giữa tôi và cô sau này sẽ không có con” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói.

Dưới áp lực của người lớn cả hai bên, và giờ anh không còn kỳ vọng quá xa vời vào Kỳ Anh nữa, anh có thể chấp nhận cùng Lý Hồng Nghi diễn cho hết vở kịch này.

Đám cưới, anh có thể dành cho cô ta, nhưng xa hoa thì không. Tuy nhiên, anh sẽ không để cô ta trở thành vợ hợp pháp của anh. Sau khi kết hôn, cả người và trái tim của anh đều không thuộc về cô ta.

Nhưng nếu quả thật cô ta, Lý Hồng Nghi sẵn sàng tiêu hao tuổi trẻ của mình với anh, thế thì anh, Phó Quân Tiêu sẽ cùng “hưởng thụ” chung với cô ta, dù sao thì từ đó về sau, cả đời này của anh cũng chỉ có thể để Kỳ Anh trong lòng mình.

Đây là kế hoạch tồi tệ nhất ở trong lòng mà Phó Quân Tiêu phải làm.

Đối với chuyện này, đây không hẳn chưa phải là cách để đối phó với nó.

Chỉ là Phó Quân Tiêu không ngờ rằng Lý Hồng Nghi là một người phụ nữ có khát vọng chinh phục mạnh mẽ, tính tình ngang bướng và rất kiên định.

Nếu ngay từ đầu anh đã biết cô ta là loại phụ nữ này, anh sẽ không để cô ta có cơ hội tiếp cận anh.

Đáng tiếc, trên đời này không có chỗ cho hai chữ “hối hận”.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.