Khâu Dạng biết tốc độ truyền tin tức của các vị trưởng bối thực mau, nhưng lần này vẫn là có chút ngạc nhiên, sao lại có thể nhanh như hỏa tiễn như vậy? Còn chưa đến 2 phút? Đỉnh đầu Khâu Dạng không khỏi mọc thêm nhiều cái dấu chấm hỏi.
Nhưng nàng cũng không để lộ những suy nghĩ này ra ngoài, khuôn mặt của nàng nhìn như cũ vẫn không có chút gì cảm xúc, hơn nữa bước chân chỉ dừng lại một chút liền tiếp tục đi về phía trước.
Không có trả lời câu hỏi của tiểu Thẩm.
Ý cười trên khóe môi của Thẩm Nịnh Nhược chậm rãi biến mất, nàng không nghĩ đến bản thân lại bị Khâu Dạng lơ như vậy.
Nhưng không ngoài ý muốn lắm, cũng không mấy cảm thấy buồn bực.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nịnh Nhược đuổi theo Khâu Dạng bước chân, hơn nữa tiết tấu còn cùng Khâu Dạng đồng nhất, bả vai hai người vẫn duy trì khoảng cách hai cái nắm tay.
Tốc độ của các nàng tương đối chậm, dần dần cùng đội ngũ kéo ra khoảng cách.
Trong sân bay lúc này vang lên giọng nói của vị tiếp viên hàng không, thông báo về tình hình của các chuyến bay.
Khâu Dạng hô hấp đều đều, cùng Thẩm Nịnh Nhược không có giao lưu dù chỉ là một chút, ánh mắt nàng một đường nhìn thẳng về phía trước.
Nàng biết trên thế giới này, có người sẽ tương đối chủ động, giống như tiểu Thẩm,vừa nghe nói nàng cũng “thích” người lớn tuổi liền bắt đầu chờ người bạn “đồng loại” mới là nàng đây.
Cũng tỷ như Đào Tư Nhàn.
Khâu Dạng nghĩ đến lần đầu tiên cùng Đào Tư Nhàn gặp mặt.
Lúc ấy nàng ở quán bar uống rượu, có một nam sinh đến muốn xin WeChat của nàng, nàng không chịu nỗi sự quấy nhiễu này, liên tiếp cự tuyệt lại không có kết quả, Đào Tư Nhàn vừa đúng lúc đi nang qua thế nàng giải vây.
Đây cũng được xem là một loại chủ động.
Khâu Dạng ánh mắt lại ảm đạm.
Cái tật xấu cứ đụng chuyện lại nhớ đến người yêu cũ của nàng khi nào mới có thể sửa lại?
Nàng cũng không biết.
Lúc còn yêu đương cũng không có thường xuyên nhớ đến những chuyện này đó, hiện tại chia tay những hình ảnh đó lại cứ tự động nhảy ra trong đầu.
Mỗi câu, mỗi chữ, mỗi ánh mắt, mỗi một lần giao lưu đều như là một mũi dao, đâm đến tâm nàng càng đau, lưu lại càng nhiều vết máu.
Thời gian 6 năm thật sự có thể khiến mọi thứ trở nên bình thường trở lại sao?
Khâu Dạng không khỏi tự hỏi.
Không bao lâu liền đi đến nơi băng chuyền để hành lý, Khâu Dạng ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm vào băng chuyền trước mặt.
Nàng đứng ở phía bên ngoài đội ngũ, không ít âm thanh hỗn tạp chui vào lỗ tai, mọi người mồm năm miệng mười cùng nhau nói gì đó, nhưng một chữ nàng cũng không thể nghe vào.
Đợi 2 phút, những chiếc vali liền dần dần xuất hiện ở trên băng chuyền, hướng dẫn viên du lịch ân cần dặn dò, nhắc nhở mọi người cẩn thận để tránh lấy sai vali.
Mọi người đều “Ân” vài tiếng đáp lại, liền nghiêm túc xem vali của mình đã đến chưa, nhưng đồng thời cũng không quên tiếp tục cuộc trò chuyện khi nãy, trên khuôn mặt đều mang theo những nụ cười xán lạn.
Khâu Dạng cười không nổi, trước đó một tuần, nàng cũng đã từng có những khoảng thời gian vui vẻ như vậy.
Nàng lẳng lặng chờ vali của chính mình.
Chiếc vali này là cái nàng mới mua, màu sắc rất bắt mắt-- màu xanh huỳnh quang.
Chờ vali chuyển đến bên cạnh nàng, tâm tình của nàng mới buông lỏng được một chút, nhẹ bước qua đem chiếc vali bắt mắt này đặt ở trước mặt.
Màu xanh lục là một màu rất đẹp, nhưng bên cạnh đó nó còn có một tầng ý nghĩa mà mọi người đều biết đến, mà đoàn du lịch thì không có khả năng cấp cho mỗi người một cái mũ xanh lè được.
Khâu Dạng chọn mua cái vali này đơn giản chính là muốn cho bản thân thanh tỉnh một chút.....
Là Đào Tư Nhàn cấp nàng đội nón xanh chứ không phải bản thân nàng làm chuyện có lỗi với Đào Tư Nhàn.
Đoạn tình yêu này của các nàng bị chặt đứt đều là do Đào Tư Nhàn tạo ra.
Khâu Dạng tăng thêm một chút lực siết chặc nắm tay.
Vali của mọi người còn chưa lấy được hết, những người nào đã lấy được vali thì cũng tự giác lui ra phía sau một ít nhường không gian cho những người khác tránh tình trạng chen chúc.
Khâu Dạng cũng không ngoại lệ, nàng đứng lui về phía bên cạnh đội ngũ, cứ như vậy tự nhiên cùng tiểu Thẩm kéo ra khoảng cách.
Như vậy thật tốt, nàng không cần làm “Đồng Loại” với ai cả, nàng đến Tây Thành chủ yếu là vì chính bản thân mình vẽ xuống một cái dấu chấm hết.
Di động đúng lúc này lại vang lên, là Miêu Nghệ trả lời tin nhắn của nàng.
Miêu Nghệ: [ Đi chơi vui vẻ!]
Ngay sau đó Miêu Nghệ lại gửi đến một đoạn video.
Trong video là một con mèo đang nằm ngủ, nó phát hiện có người đang quay chụp video, hai bên râu chấn động vài cái xong liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Khâu Dạng lực chú ý liền bị hấp dẫn, trong mắt rốt cuộc cũng có nhàn nhạt ý cười, chỉ là vành nón có chút thấp làm người khác khó có thể thấy được.
Đây chính là con mèo mà nàng nuôi.
Đa số mọi người ở thời điểm nhìn thấy thú cưng của mình đều sẽ cầm lòng không được mà toát ra những ánh mắt ôn nhu dành cho chúng.
Miêu Nghệ lại nói: [ Cậu cứ việc chơi, mình sẽ chiếu cố tốt Bình Tử.]
Con mèo tên Bình Tử, là tên do Đào Tư Nhàn đặt.
Khâu Dạng lại một lần nữa suy nghĩ về những sự tình liên quan đến Đào Tư Nhàn, nàng nhìn tin nhắn của Miêu Nghệ, đầu ngón tay hơi hơi dừng lại, cuối cùng lại hồi một tin nhắn: [ Ùm, cảm ơn cậu.]
Mặc kệ dù có chuyện gì đi nữa thì mèo cũng là vô tội.
Nàng trả lời xong tin nhắn liền cất di động, trước mặt liền hiện ra thêm một cái vali màu xanh lục huỳnh quang cùng với đôi chân mang chiếc quần bò đen bó sát và đôi ủng Martin.
Là Tiểu Thẩm.
Khâu Dạng chậm rãi ngẩng đầu lên, cùng tiểu Thẩm hai mắt nhìn nhau, liền thấy tiểu Thẩm nâng nâng mí mắt: “Cô lấy sai vali rồi.”
“Cái Vali này mới là của cô.”
Khâu Dạng: “.....”
“Tôi có dán sticker ở trên đó.” Thẩm Nịnh Nhược giọng điệu lười biếng, mang theo một chút ủ rũ, chiếc mũ đỏ của nàng nâng lên thời điểm, cái trán trơn bóng liền hoàn toàn lộ ra, nàng vừa nói vừa chỉ chỉ vào cái vali kế bên Khâu Dạng, “Cô nhìn xem, phía trên đó có phải hay không dán một cái sticker mèo con.”
Tiểu Thẩm phát âm tiếng phổ thông thật chuẩn, nhưng âm cuối vẫn cứ có một chút giơ lên, lộ ra một ít cảm giác sung sướng.
Khâu Dạng lông mi run run, lại nghiêng nghiêng đầu rũ mi mắt nhìn về phía chiếc vali.
Quả thật là có một sticker hình mèo con được dán phía trên.
Khâu Dạng đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không để tâm, vì vậy chi tiết nhỏ này cũng tự nhiên không chú ý đến.
Hai chiếc vali này tuy rằng không phải giống nhau như đúc, nhưng nhìn thoáng qua lại cảm giác phi thường giống nhau.
Nàng cùng tiểu Thẩm quả thật một chín một mười, Khâu Dạng không nghĩ đến ngoài việc lấy cớ “Thích người lớn tuổi” giống nhau ra cả hai còn có hai chiếc vali màu sắc giống nhau đến vậy.
“Thật ngượng quá.” Khâu Dạng mở miệng, hiện tại nếu lại không nói lời nào thì thật sự không lễ phép, lúc nãy nàng đã làm lơ người ta hết một lần rồi.
“Không có gì.” Thẩm Nịnh Nhược nghiêng người một chút, kéo về chiếc vali của chính mình đặt ở trước mặt, đứng thẳng thân mình lại nói: “Thật khéo”
Hai người các nàng chiều cao cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng Khâu Dạng hơi cuối đầu làm vành nón che đến càng thấp vì vậy Thẩm Nịnh Nhược hiện tại chỉ có thể nhìn đến chiếc cằm thon gọn của nàng.
Khâu Dạng tay nắm chặt chiếc vali của mình “Ân” một tiếng.
Chỉ trong một lúc lại phát sinh đến hai sự việc trùng hợp làm nàng có chút phát ngốc. Nhưng nàng cũng thật xác định chính mình trước giờ chưa gặp qua Tiểu Thẩm lần nào.
Hoặc là cho dù có gặp qua rồi đi chăng nữa thì trùng hợp đến như vậy cũng thật khó có thể giải thích.
Hướng dẫn viên du lịch bắt đầu dẫn dắt đội ngũ đi ra ngoài:“ Mọi người kiểm tra lại một lần nữa xem hành lý của mình đã đầy đủ chưa, xe buýt của chúng ta đã đến, hiện tại chúng ta sẽ đi.......”
Sau khi xuống máy bay lại phải đi thêm một chuyến xe buýt mới có thể tới điểm đến.
Tây Thành là thành phố du lịch nổi tiếng nhất cả nước, ngành du lịch ở nơi này có thể nói là phát triển toàn diện về mọi mặt, mỗi năm số lượng du khách đến nơi đây đều rất lớn.
Kiến trúc đô thị của Tây Thành được xây dựng rất đặc sắc và tráng lệ. Hiện tại đang là mùa xuân đầu tháng ba, ven đường hoa cỏ cây cối đua nở xinh đẹp, muôn màu muôn sắc như là bà chủ tiệm cơm niềm nở đón khách, gặp người liền nói “ Hoan nghênh, hoan nghênh...”
Khâu Dạng đem vali sắp xếp ổn thỏa liền lên xe buýt.
Chiếc xe này thuộc loại xe buýt 22 chỗ ngồi bao gồm cả tài xế, một bên là hàng ghế đôi bên còn lại là một hàng ghế đơn. Khâu Dạng là người cuối cùng lên xe, nàng nhìn thoáng qua phát hiện chỉ còn dư lại một chiếc ghế đơn.
Sẽ không có gì đáng nói nếu người ngồi phía trước chiếc ghế trống đó không phải là Tiểu Thẩm, đã vậy ngồi ở hai chiếc ghế đôi đối diện cách lối đi nhỏ chính là Triệu Minh Phân cùng Ngô Hiểu Quỳnh.
Nàng đột nhiên có một loại ảo giác chính mình bị sài lang hổ báo quay quanh. .
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Khâu Dạng đi qua ngồi xuống, đem cửa sổ mở ra một chút, so với lúc vừa đến ánh mặt trời càng thêm nóng gắt hơn, nàng đành phải kéo qua chiếc mành che che lại.
Hai người hướng dẫn viên du lịch tươi cười lên xe, một người ngồi ở ghế phụ người còn lại thì đứng loay hoay điều chỉnh chiếc loa kéo mini mang theo bên người.
Khâu Dạng mày nhíu nhíu, đang do dự suy nghĩ có nên đeo tai nghe lên để cho bản thân thanh tịnh một chút hay không thì hướng dẫn viên du lịch đã tươi cười lộng lẫy cầm microphone bắt đầu nói chuyện: “ Chúng ta bắt đầu xuất phát ngay bây giờ, hiện tại điểm đến đầu tiên chính là khu dân túc. Trước tiên tôi chính thức xin giới thiệu một chút, tôi tên là Kim Xa, mọi người có thể gọi là tiểu Kim......”
“À đúng rồi, ở đây còn có hai người bạn cùng lứa tuổi với tôi nhưng cũng có thể gọi tôi là tiểu Kim...”
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, thanh âm giọng nói trong trẻo của tiểu Kim vẫn thế vang lên đều đều, lại từ cửa sổ xe thoát ra thế giới bên ngoài, nhẹ nhàng hòa quyện vào cùng những làn gió.
Khâu Dạng bị ánh nắng thỉnh thoảng vỗ đến trên gương mặt làm cho có chút buồn ngủ, dứt khoát đem vành nón kéo xuống, đem tai nghe đeo lên.
Sân bay Tây Thành nằm ở vùng ngoại thành vì vậy cách trung tâm thành phố có chút xa.
Xe buýt một đường chạy thẳng, Kim Xa sau khi giới thiệu xong khái quát về Tây Thành cùng hành trình của chuyến đi lần này mới ngồi xuống.
Bên trong xe rốt cuộc an tĩnh, Khâu Dạng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng phía trước chưa từng đăng ký tham gia cùng đoàn du lịch, chỉ thấy qua trên phim truyền hình hoặc là nghe mọi người nói đến. Chờ đến khi thật sự tham gia rồi nàng mới phát hiện chính mình một người đi du lịch còn tốt hơn.
Hướng dẫn viên du lịch dựa vào tài nghệ ăn nói để kiếm cơm, nhưng mà những người này nói cũng quá nhiều rồi.
Khâu Dạng nhéo nhéo giữa mày, điều chỉnh một chút tư thế lại thử nhắm mắt ngủ. Nhưng chờ đến lúc chiếc xe dừng phía trước khu dân túc nàng vẫn như cũ là không ngủ được.
Mọi người lại bắt đầu sinh động lên, lục đục xuống xe.
Khâu Dạng muốn đem bản thân cùng đội ngũ duy trì khoảng cách, biến mình thành một cái người trong suốt nên dự định là người xuống xe cuối cùng.
Nhưng Triệu Minh Phân cũng không cho nàng cơ hội thực hiện, vừa đứng dậy liền lôi kéo cổ tay của nàng, ngữ khí vẫn như cũ thật nhiệt tình: “Tiểu Khâu, đi thôi nào, xuống xe.”
Khâu Dạng:...........
haizz vẫn là bỏ đi.
Nàng bất đắc dĩ đứng dậy.
Sau khi lấy hành lý, Kim Xa liền điểm danh lại nhân số sau đó dẫn mọi người tiến về phía nhà nghĩ.
Hai mươi người đứng cùng một chỗ thật sự có chút nhiều, chưa kể đến vali cùng các loại bao lớn bao nhỏ, đều đặt ở cạnh nhau.
“Tiểu Khâu.” Triệu Minh Phân rõ ràng còn chưa hết sợ hãi đối với việc Khâu Dạng thích người già lớn tuổi, nàng biểu tình mang theo phức tạp. “Dì thật sự không thể hiểu nổi trào lưu của giới trẻ hiện nay.”
“Minh Phân, bà vẫn chưa hiểu sao, đối với giới trẻ hiện nay tuổi tác không phải là vấn đề.” Ngô Hiểu Quỳnh liền đứng ở một bên, như là đã thông suốt, “Tôi vừa mới hỏi Tiểu Thẩm, hỏi con bé thích người ta cái gì, con bé bảo thích hắn ta lớn tuổi, còn thích hắn không chịu tắm rửa.”
“Cái này không phải lời thoại trong bộ phim truyền hình sao?”
“Nhân vật trong bộ phim truyền hình “Tô Đại Cường” đó tôi thấy người ta cũng không có già tới như vậy.”
“Cũng đúng.”
Khâu Dạng nghe hai người nói chuyện, ngươi một câu ta một câu, dần dần có điểm muốn cười, nhưng lại thực mau bị nàng ép xuống.
Nàng ánh mắt tùy ý đảo quanh mang theo tìm tòi, chỉ thấy Tiểu Thẩm đang ở phía trước cùng những người khác nói chuyện phiếm, nàng chớp hạ đôi mắt, đối phương như cảm nhận được nàng ánh mắt liền nhìn lại đây.
Ánh mắt Khâu Dạng vừa vặn bị tóm được, nhưng nàng cũng không có biểu lộ ra hoảng loạn, vẫn duy trì bình tĩnh mà đem ánh mắt dời sang nơi khác.
Vừa lúc hướng dẫn viên du lịch bắt đầu phân phát chìa khóa phòng, Khâu Dạng trước tiên đã nói với Kim Xa mình muốn một căn phòng đơn có giường lớn.
Nơi này đều là người xa lạ, nàng cũng không muốn cùng người khác ở chung một căn phòng.
Lấy được chìa khóa mọi người liền từng người trở về phòng.
Thanh âm những chiếc vali bị kéo trên mặt đất vang lên, hợp chung với nhau tạo nên những tiếng động thật ồn, Khâu Dạng mặt không có biểu tình gì, đi đến chính mình cửa phòng.
Cắm thẻ, mở cửa.
Khâu Dạng vừa muốn đi vào, phía sau liền vang lên một tiếng gọi: “Này”
Nàng đối với âm thanh tương đối mẫn cảm, cho nên vừa nghe liền biết chủ nhân của giọng nói này là ai, chẳng sợ đối phương chỉ nói có một chữ.
Khâu Dạng giả bộ không để ý đến Tiểu Thẩm, nhấc chân bước vào phòng.
“Cô vừa rồi vì cái gì nhìn lén tôi?” Thẩm Nịnh Nhược hạ xuống âm thanh, cố tình hỏi. Xong lại hướng về phía bên cạnh Khâu Dạng bước một chút, lưng tựa vào tường nghiêng đầu nhìn sườn mặt của nàng.
Thẩm Nịnh Nhược đã tháo chiếc nón đỏ xuống, khí chất tuyệt trác lại nhờ đó mà tăng lên.
Nàng ngũ quan xinh đẹp, thật sự có tính công kích, mái tóc dài gợn sóng liền khiến cho người ta liên tưởng đến các vị minh tinh Hồng Kong ở thế kỷ trước.
Nói tóm lại, nữ nhân này rất đẹp.
Nhưng Khâu Dạng lại ngửi được một tia nguy hiểm, bởi vì đối phương quá chủ động.
Khâu Dạng nhấp môi, nhìn gương mặt không có điểm nào để bắt bẻ của đối phương, không nhẹ không nặng mà nói một câu: “Cô muốn lên giường với tôi đúng không?”
******************************
Thẩm Nịnh Nhược: Quá thảm, chỉ vì chủ động bắt chuyện mà bị lão bà nghi ngờ muốn lên giường với nàng:((((
Khâu Dạng:......