Thỉnh Cắn Ta Cùng Tổng Giám Cp

Chương 18: Chương 18: Tôi không đẹp bằng cô ta sao?




Ba của Thẩm Nịnh Nhược lại thúc giục nàng kết hôn làm nàng có chút đau đầu.

Ba nàng hôm nay đi tham dự một buổi tiệc mừng đầy tháng của cháu gái một người bạn còn gửi cho nàng một đoạn video.

Trong video đứa bé bị ôm trong vòng tay, đôi mắt to tròn tràn ngập tò mò mà nhìn thế giới xung quanh, không khóc cũng không quấy, nhìn thật đáng yêu.

Ba nàng lại gửi một đoạn giọng nói: [ Nhược Nhược, ba thật muốn được bồng cháu. ]

Sau đó tiếp tục gửi một cái: [ Con cùng Tiểu Quách như thế nào rồi?]

Tiểu Quách là bạn trai cũ của Thẩm Nịnh Nhược tên là Quách Minh An, lúc trước bắt gặp cả hai cùng nhau ăn cơm vì vậy ba nàng liền biết đến sự hiện diện của hắn.

Nàng cùng Quách Minh An như thế nào?

A, người ta đều đã kết hôn, còn có thể như thế nào đây?

Hiện tại không chừng còn đang vui vẻ tận hưởng tuần trăng mật.

Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không đem việc này nói ra. Để ba nàng tưởng nàng vẫn đang cùng người khác yêu đương có lẽ tốt hơn, nếu không một khi biết cả hai đã chia tay ba nàng lại sẽ thúc dục nàng đi tìm đối tượng.

Quách Minh An theo đuổi Thẩm Nịnh Nhược hơn nữa năm, hắn lớn lên tuấn tú lịch sự, đôi mắt chân thành, các phương diện khác cũng không tệ.

Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ thật kỹ cuối cùng đáp ứng lời tỏ tình của hắn, hắn liền trở thành mối tình thứ hai của nàng.

Ai mà ngờ đâu, nàng bị hắn lừa.

Hai năm trước Quách Minh An đã cùng người khác đính hôn, hắn theo đuổi nàng bất quá chỉ vì muốn trước khi kết hôn có thể thõa mãn nhu cầu sinh lí của hắn mà thôi, nhưng tiếc là trong vòng một năm nay hắn chỉ có thể nắm tay Thẩm Nịnh Nhược được vài giây đừng nói chi đến việc ôm hôn, càng là không thể.

Nếu không phải Diêu Dao tình cờ bắt gặp Quách Minh An cùng một nữ nhân khác từ khách sạn đi ra, có lẽ tới bây giờ nàng vẫn chưa hay biết gì.

Nhưng nàng đã biết, nàng còn đem ảnh chụp đưa cho Quách Minh An xem.

Đối phương tức muốn hộc máu, lý do cũng y chang mối tình đầu của nàng, nhưng càng độc miệng hơn một chút, cuối cùng còn mắng nàng là “Lão xử nữ” (1)

( Lão xử nữ - 老处女: Chỉ những người con gái/phụ nữ cổ hủ)

Thẩm Nịnh Nhược cũng không tức giận thành bộ dáng như Quách Minh An.

Khuôn mặt nàng lạnh lùng, làm người khác đoán không ra cảm xúc, sau đó nàng đứng dậy đem dĩa salad trước mặt hất lên người Quách Minh An, phun ra hai chữ: “Thật dơ.”

Ý chỉ bề ngoài lúc này cũng như tính cách của con người Quách Minh An.

Quách Minh An điên tiết chửi ầm lên nhưng nàng cũng không quan tâm đến, vuốt tóc một cái liền dẫm lên giày cao gót xoay người rời đi.

Sau này rốt cuộc cũng không còn liên hệ.

Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ một chút liền cảm thấy đau đầu, muốn đi uống chút rượu cho khuây khỏa.

Nàng không giỏi uống rượu, nhưng có đôi lúc gặp phải phiền muộn nàng vẫn sẽ mượn rượu để giải sầu.

Trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt của Khâu Dạng, nàng không hề do dự liền đi tìm Khâu Dạng mời đối phương đi uống rượu cùng mình.

Kỳ thật chuyện chia tay với Quách Minh An nàng vẫn có một chút để ý.

Diêu Dao là bạn thân từ nhỏ của Thẩm Nịnh Nhược, những việc này tuy rằng nói ra cũng không có gì nhưng Thẩm Nịnh Nhược vẫn là giữ lại cho riêng mình một ít, nàng cũng không muốn bày ra toàn bộ bộ mặt của mình cho bạn bè biết.

Nàng có chút sĩ diện.

Ai có thể nghĩ đến Thẩm đại tổng giám bề ngoài thoạt nhìn rất có kinh nghiệm tình trường nhưng trên thực tế kinh nghiệm yêu đương của nàng gần như bằng không.

Nguyên nhân tan vỡ của hai đoạn tình yêu cũng không khác nhau lắm.

Nàng không cảm thấy chia tay thì có gì đáng buồn,nhưng nàng vẫn có một chút để ý khi bị người khác lừa gạt.

Khâu Dạng không biết nguyên nhân vì sao nàng muốn uống rượu, không khỏi sửng sốt, cảm thấy có chút đột nhiên: “Uống rượu?”

“Ùm.” Lông mi Thẩm Nịnh Nhược khẽ run, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn Khâu Dạng: “Không muốn đi sao?”

Khâu Dạng mím môi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không hỏi Thẩm Nịnh Nhược có phải có tâm sự hay không.

Hai nàng chỉ là bạn giường, không cần phải biết nhiều chuyện của đối phương như vậy.

Bất quá cũng mặc kệ Thẩm Nịnh Nhược, Khâu Dạng hiện tại xác thật có tâm sự.

Sau khi xóa liên lạc của Đào Tư Nhàn, trong lòng của nàng có chút khó chịu.

Uống rượu có thể xem là một biện pháp giúp điều tiết cảm xúc, vì vậy nàng nhìn Thẩm Nịnh Nhược gật đầu đáp lại: “Được.”

“Đợi tôi đi thay quần áo.”

Thẩm Nịnh Nhược dựa vào cửa: “Nhớ đem theo dù, tôi quên cầm.”

Khâu Dạng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Từ đây về phòng cô rất xa sao?”

“Tôi lười.” Thẩm Nịnh Nhược bắt đầu không biết xấu hổ mà nói: “Đi hai bước cũng cảm thấy thật khó khăn.”

Khâu Dạng không thèm đôi co với nàng nữa, đem cửa đóng lại, thay áo thun và quần đùi sau đó bôi thêm một chút kem chống nắng mới cầm dù cùng chìa khóa rời khỏi phòng.

Thẩm Nịnh Nhược đứng trước cửa, tựa lưng trên tường, những lọn tóc vừa dài lại hơi gợn sóng của nàng có chút rối loạn. Nghe thấy tiếng động nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn qua, trong mắt mang theo một chút ý cười: “ Làm gì mà lâu như vậy?”

Đôi môi Khâu Dạng môi mấp mấy: “Sợ lâu thì không cần chờ.”

Thẩm Nịnh Nhược đứng thẳng thân thể, nhìn Khâu Dạng bật cười: “Sao tự nhiên lại giang (1) tôi?”

( Giang - 杠: từ ngữ thịnh hành trên internet TQ, có nghĩa là khi bạn nói bất cứ điều gì dù đúng hay sai thì đối phương cũng sẽ bắt bẻ lại. Theo mình tìm hiểu thì nó là như vậy, nếu mn có ai biết ý nghĩa đúng hơn thì cmt để mình sửa nha ^^)

Khâu Dạng phớt lờ nàng tự mình đi trước, Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày một chút sau đó liền cất bước đi theo.

Ánh nắng gay gắt làm cho mọi sinh vật trên mặt đất đều có chút chịu không nổi, trên đường có cửa tiệm tạp hóa nuôi một con chó lông vàng, nó lười biếng nằm trong ổ của mình, phun ra đầu lưỡi, đôi mắt to tròn nhìn theo bóng dáng của Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược đi ké dưới dù của Khâu Dạng, đi được một đoạn nàng lại đưa mắt nhìn Khâu Dạng mở miệng nói: “Tôi có một người bạn, cô ấy làm ở trong vòng giải trí.”

Khâu Dạng không trả lời, hôm nay ra ngoài nàng mang một chiếc quần đùi, nhiệt khí từ dưới đường bốc lên không ngừng phả tới trên đùi của nàng.

“Tôi cảm thấy cô ấy không lợi hại bằng cô.” Thẩm Nịnh Nhược tự nói xong liền bật cười: “Cô có vòng thâm mắt.”

Khâu Dạng: “....”

Khâu Dạng có chút hoài nghi, không biết công việc của Thẩm Nịnh Nhược có phải là tấu hài hay không? một người độc tấu?

Nàng nghiêng đầu liếc Thẩm Nịnh Nhược một cái, nhàn nhạt mà trả lời: “Cô nhất định ép tôi đem cô từ trong dù đuổi đi ra ngoài sao?”

“Tiểu Dương.” Thẩm Nịnh Nhược nâng lên chóp mũi, nàng nhìn gương mặt phiến hồng vì nóng của Khâu Dạng: “Không lẽ cô không phát hiện ra, sau khi ngủ với tôi giấc ngủ của cô được cải thiện rõ ràng sao?”

“Tôi có đem them melatonin.” Khâu Dạng ngưng một chút: “Không có cô tôi cũng có thể ngủ thật ngon.”

Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày: “Ồ, vậy sao.”

Sau khi đi bộ thêm hai phút, cả hai liền đến quán bar mà Thẩm Nịnh Nhược nhắc đến, bên ngoài cửa kính treo một tấm bảng “Đang mở cửa”, có giọng hát ngọt ngào vọng ra từ phía trong, truyền đến tai những người đi đường.

Bên trong cửa kính thả một tấm rèm dùng để che nắng, hai người đi vào liền nhìn thấy trên sân khấu mini một cô gái đang cầm microphone ca hát.

Nàng phát âm thật rõ ràng, mặc dù âm điệu của bài hát rất thấp nhưng Khâu Dạng vẫn có thể nghe thấy.

Là bài hát《 Black Moon 》của Dương Thừa Lâm, vừa lúc hát đến những câu đầu tiên của bài hát:

▪︎ Một mình ăn bữa tối / Một mình vùi trong bồn tắm / Một mình em chạy trốn khỏi thành phố này thật sự không đơn giản / Chạy trốn khỏi những quá khứ có anh / Chạy trốn với những vết thương mà anh tạo ra. ■

Lời bài hát thật thích hợp với tâm trạng của Khâu Dạng lúc này.

Việc kinh doanh quán bar ở Tây Thành phát triển rất tốt, nhưng hiện tại đang là buổi chiều nên khách khứa cũng không đông như buổi tối.

Người phục vụ dẫn các nàng đến bàn đã đặt trước, chờ các nàng gọi món liền xoay người rời đi.

Những chiếc bàn trong quán đa số đều có treo một cái rèm, những vị khách đến đây nếu muốn không gian riêng tư có thể tự mình đem chiếc rèm thả xuống.

Sau khi ngồi xuống Khâu Dạng liền không nhúc nhích, ánh mắt của nàng vẫn nhìn cô gái phía trên sân khấu.

Cô gái ngồi trên ghế cao, nhìn vào lời bài hát trên ipad. Khâu Dạng không biết có phải là do bản thân nàng có vấn đề hay không mà nàng cảm thấy hát bài này cô gái hát thật sự bi thương.

Thẩm Nịnh Nhược đem xúc xắc đặt ở trước mặt Khâu Dạng: “ Chúng ta chơi một trò chơi đi, ai ít điểm hơn người đó uống.”

Các nàng mỗi người kêu một ly rượu cocktail, bên cạnh còn có một dàn rượu vang nhỏ cùng với một ít đồ ăn vặt.

Khâu Dạng thu hồi ánh mắt, nghe vậy liền gật đầu: “Được.”

Lúc này Thẩm Nịnh Nhược mới nhìn về phía sân khấu: “Cô muốn lên đó hát sao?”

“Không có.” Khâu Dạng lắc lắc đầu, góc bàn chỗ các nàng ngồi ánh sáng không được tốt lắm, nhưng cũng vừa đủ để nàng nhìn rõ ràng khuôn mặt của Thẩm Nịnh Nhược. Nàng phủ nhận xong lại suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung: “Cô ấy hát khá hay.”

Ánh mắt của Thẩm Nịnh Nhược vẫn còn chưa rút về. Cô gái trên sân khấu có mái tóc thật dài, dưới ánh đèn sân khấu gương mặt của nàng thoạt nhìn càng thêm thanh thuần xinh đẹp, biểu tình thật chuyên chú cùng nghiêm túc.

“Người cũng thật xinh đẹp.” Thẩm Nịnh Nhược lại đem ánh mắt đặt trên khuôn mặt Khâu Dạng.

Khâu Dạng “Ùm” một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa.

Không biết vì sao Thẩm Nịnh Nhược lại có một chút bực bội. Nàng cũng không thèm thảy xúc xắc, ngược lại bưng một ly rượu lên ngửa đầu uống cạn.

Khâu Dạng thấy Thẩm Nịnh Nhược uống rượu mày không nhăn lại một cái, liền cũng bưng lên một ly, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, mùi vị thơm ngọt từ trong ly rượu tỏa ra, sau đó nàng mới đưa lên uống vào trong miệng.

Rượu này độ cồn không cao, hương vị cũng không tệ lắm.

Trong quán lúc này chỉ có lác đác một vài vị khách, trong không gian lâu lâu lại vang lên những giọng nói hỗn tạp, cô gái trên sân khấu đã bắt đầu chuyển sang bài hát tiếp theo.

Khâu Dạng nhìn thoáng qua, hướng ánh mắt về phía sân khấu một lần nữa. Lúc này Thẩm Nịnh Nhược đã bắt giữ được ánh mắt của nàng.

Trong đầu Thẩm Nịnh Nhược đột nhiên hiện lên khuôn mặt bạn gái cũ của Khâu Dạng, nàng chợt nhận ra lý do vì sao bản thân mình lại bực bội....

Bộ dáng của cô gái trên sân khấu thoạt nhìn rất giống bạn gái cũ của Khâu Dạng.

Nếu đến bây giờ Khâu Dạng còn nhớ mãi người yêu cũ không quên, như vậy chứng minh mấy ngày nay sự “hy sinh” của nàng đều là vô nghĩa.

Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống như vậy xuất hiện.

Thẩm Nịnh Nhược mím chặt môi, nàng nhìn chằm chằm Khâu Dạng hai giây liền đứng lên đem rèm thả xuống.

Khâu Dạng nghi hoặc mà nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

Cái bàn hơi nhỏ, sau khi thả rèm xuống sẽ cảm giác có chút chật chội.

Thẩm Nịnh Nhược không có quay về chỗ ngồi của mình, nàng hướng về phía Khâu Dạng bước một bước nhỏ, sau đó cúi người xuống nhìn thẳng vào đôi mắt Khâu Dạng, khuôn mặt tỏ ra nghi hoặc, âm cuối lại có chút giơ lên: “Tôi không đẹp bằng cô ta sao? Tiểu Dương?”

Khâu Dạng ngẩn người trong chốc lát, vừa định mở miệng trả lời lại nghe thấy giọng nói tràn đầy ủy khuất của Thẩm Nịnh Nhược: “Tại sao lại cứ nhìn chằm chằm cô ta, cũng không thèm nhìn tôi một cái a~?”

**********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.