Câu thành ngữ “Dê vào miệng cọp” này được học trễ nhất cũng là vào thời tiểu học, ý nghĩa của nó là gì liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, cũng không cần phải vận động đầu óc để suy nghĩ.
Khâu Dạng vốn dĩ đoán chính là câu thành ngữ “Nhào vào trong ngực”, nhưng không nghĩ đến cũng với câu của Thẩm Nịnh Nhược quả là rất khác biệt.
Nếu nói như vậy....
“Tôi là dê sao?” Khâu Dạng mở to mắt, không khỏi hỏi.
Thẩm Nịnh Nhược cười rộ lên: “Nếu không chẳng lẽ là tôi sao?”
Nàng nói lại tiếp tục vuốt ve vành tai của Khâu Dạng, cảm thấy chơi đến thật vui vẻ.
Khâu Dạng không tiếp tục nói về cái đề tài này, nhưng ngược lại nàng bị Thẩm Nịnh Nhược vuốt đến có chút mê mang: “Cô đang làm cái gì?”
Thẩm Nịnh Nhược mới phản ứng lại đây, lúc này mới dừng lại động tác trên tay.
Quá nghiện.
“Lỗ tai của cô chơi thật vui “ Thẩm Nịnh Nhược hạ xuống giọng nói, nói ra lời nói thật của mình.
Khâu Dạng: “........”
Bất quá cứ như vậy Khâu Dạng cảm thấy mình đã bớt khẩn trương hơn lúc nãy, đôi tay đặt ở đầu gối rốt cuộc có thể thả lỏng một chút, nàng có cảm giác thiếu chút nữa liền bóp nát đầu gối.
Bầu không khí như bị đọng lại, nhiệt độ càng ngày càng hạ xuống.
Nói là “bắt đầu” nhưng thật giống như còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Hô hấp của Khâu Dạng dần dần khôi phục, tần suất tim đập cũng đã trở lại bình thường.
Đúng lúc này bụng của Khâu Dạng đột ngột vang lên hai tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng đến xấu hổ này.
Thẩm Nịnh Nhược mở miệng, âm cuối lại có chút giơ lên: “Còn mạnh miệng nói không đói bụng?”
“Bụng nó đói, không phải tôi đói.” Khâu Dạng trả lời, vẫn là câu nói cũ:“Tôi không có đói bụng.”
Thẩm Nịnh Nhược nhíu mày, nàng lại lần nữa nâng tay lên lần này mục tiêu chính là khuôn mặt Khâu Dạng.
Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng nhéo một bên má của Khâu Dạng làm nàng quay mặt lại nhìn chính mình.
Hành động lần này có chút bá đạo những cũng thật thân mật, Thẩm Nịnh Nhược biết điều đó. Nàng nương vào ánh sáng yếu ớt nhìn thấy sự hoang mang trên khuôn mặt Khâu Dạng.
Khâu Dạng bị nàng nhéo như vậy, miệng tự động kéo lên.
Mặc dù hiện tại nàng không dùng đến son môi bảo dưỡng, nhưng đôi môi vẫn là mềm mại trơn bóng.
Thẩm Nịnh Nhược lại giật giật yết hầu, đối diện Khâu Dạng ánh mắt, lúc này mới mở miệng nói: “Bây giờ là tôi đang nhéo khuôn mặt của cô, chứ không phải nhéo cô.”
Đây là đang phản bác lại câu nói vừa rồi của Khâu Dạng.
Thẩm Nịnh Nhược dùng lực cũng không lớn, sẽ không làm cho người khác cảm thấy không thoải mái, nhưng Khâu Dạng có chút không quen.
Ngay lúc Khâu Dạng đang tự hỏi muốn như thế nào trả lời thì cửa bị gõ vang lên.
Thẩm Nịnh Nhược buông nàng ra nhìn về phía cửa sổ.
Thanh âm của Triệu Minh Phân từ bên ngoài vang lên: “Tiểu Thẩm, con ngủ rồi chưa?:
Thẩm Nịnh Nhược đứng dậy đi đến, đem cánh cửa mở ra: “Dạ chưa, dì Minh Phân có chuyện gì sao?”
“Tiểu Khâu ngủ rồi sao?” Triệu Minh Phân bộ dáng lo lắng, “Dì gửi tin nhắn cho con bé nhưng không thấy trả lời, vừa mới gõ cửa cũng không ai đáp lại, đã trễ như vậy không lẽ con bé lại đi ra ngoài.”
Biểu tình của Thẩm Nịnh Nhược thập phần tự nhiên, nàng cười hỏi lại: “Dì à, con cùng cô ấy cũng không có thân, con làm sao biết được.”
Thấy Triệu Minh Phân dự định hướng ánh mắt vào trong thăm dò nàng liền tiến sát lại ngăn trở, lại tiếp tục nói: “Mà cũng có khả năng cô ấy đi ngủ rồi, dì không cần lo lắng.”
“Haizz, được rồi.”
“Vậy con cũng đi nghĩ ngơi sớm một chút, Tiểu Thẩm.”
“Ngủ ngon.” Nụ cười vẫn còn treo trên khuôn mặt Thẩm Nịnh Nhược, chờ Triệu Minh Phân rời đi nàng mới đem cửa đóng lại, ngăn cách với ánh sáng bên ngoài hành lang.
Khâu Dạng vẫn ngồi ở trên sô pha, tay nàng cầm lấy chiếc trống bỏi nhưng cũng không có chơi đùa cùng nó, chỉ là nắm trong tay mà thôi.
Thẩm Nịnh Nhược cũng không có đi về phía Khâu Dạng, nàng đi đến phía trước chiếc tủ lạnh mini, đem cửa tủ lạnh mở sau đó lần lượt cầm lấy bánh mì, sữa bò cùng trái cây ra tới.
Đem cửa tủ lạnh đóng lại, nàng đến trước mặt Khâu Dạng nói: “Cô cầm lấy ăn một ít đi”
Sau đó lại tìm lấy một cái cớ: “ Tôi sợ tối nay thể lực của cô chịu không nổi.”
Buổi chiều lúc gọi cơm hộp nàng tiện tay mua thêm những món này, nàng không có thói quen ăn cơm vào buổi sáng nên vốn dĩ dự định là để ngày mai ăn.
Khâu Dạng: “........Ò”
Bụng của nàng vừa mới lại kháng nghị, vì vậy nàng liền không cự tuyệt sự “quan tâm” của Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược đem đồ ăn đặt ở trên bàn trà, liền đi đến chiếc balo để ở trên cái tủ trước mặt.
Nàng kéo ra dây khóa, từ bên trong lôi ra chiếc máy chiếu mà mình đem đến.
“Cô ăn đi, tôi xem phim.” Thẩm Nịnh Nhược lại lấy chiếc điều khiển từ xa, ngồi xuống bên cạnh Khâu Dạng.
Khâu Dạng nuốt xuống ngụm bánh mì trong miệng, nàng nhìn các thiết bị đều được trang bị đầy đủ có chút ngốc: “Cô đi ra ngoài du lịch còn mang theo máy chiếu??”
Thẩm Nịnh Nhược mở máy chiếu, quay đầu lại nhìn nàng một cái: “Như thế nào? Rất quái lạ sao?”
“Không.” Khâu Dạng lại cắn một ngụm bánh mì.
Vừa lúc trong phòng không có Tivi, đối diện sô pha là bức tường trắng tinh sạch sẽ, lấy đó làm màn hình chiếu cũng thật thích hợp.
Thẩm Nịnh Nhược kết nối Wi-Fi, lại điều chỉnh độ lớn nhỏ của màn ảnh sau đó không chút do dự giải khóa di động của mình, click chọn mộ bộ điện ảnh mà trước giờ chưa từng được xem.
Là một bộ phim kinh dị, điểm đánh giá rất cao vào thời điểm công chiếu doanh thu cũng thật tốt.
Khâu Dạng lúc trước đã từng đến rạp phim xem bộ phim này.
Chiếc đèn treo bị Thẩm Nịnh Nhược tắt đi, hiện tại ánh sáng trong phòng chủ yếu được phát ra từ chiếc máy chiếu.
Khâu Dạng đem một múi quýt thả vào trong miệng, cảm thấy có chút nói không nên lời, nàng không nghĩ đến sự tình sẽ đi theo hướng như thế này.
Nghĩ như vậy nàng không khỏi nghiêng đầu một chút, nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược.
Nhưng vẫn không nhìn được quá rõ ràng, chỉ có thể nhìn đến sườn mặt ưu việt của nàng.
Đẹp đến nguy hiểm.
Qua hai giây Khâu Dạng liền thu hồi ánh mắt, nàng rõ ràng chính mình là muốn cách xa Thẩm Nịnh Nhược một chút, nhưng hiện tại các nàng hai người lại ngồi chung trên một chiếc sô pha.
Hơn nữa vấn đề không phải nằm ở Thẩm Nịnh Nhược, mà là chính nàng chủ động “Dâng” bản thân mình lên.
Khâu Dạng nhắm mắt, đưa tay nhéo nhéo giữa mày.
Cũng là vào lúc này, trên màn ảnh hung thủ đột ngột xuất hiện làm cho Thẩm Nịnh Nhược hoảng sợ, nàng theo bản năng đưa tay đi túm lấy đồ vật bên cạnh, muốn cho bản thân một ít cảm giác an toàn.
Nhưng đồ vật bị túm trúng chính là tay của Khâu Dạng.
Khâu Dạng nhìn nàng hết chỗ nói: “Cô sợ như vậy cô còn xem?”
Lại không biết Thẩm Nịnh Nhược cố ý hay là vô tình, nàng rũ mắt xuống nhìn về phía bàn tay đang bị Thẩm Nịnh Nhược nắm lấy.
“Không thể sao?” Thẩm Nịnh Nhược nhắm lại đôi mắt đồng thời cũng đem tay buông ra, ngữ khí có chút quật cường mà hỏi ngược lại.
Khâu Dạng: “Có thể.”
Nàng ăn không nhiều lắm, đến lúc cảm giác đã no nàng liền đứng lên đi về phía phòng tắm, lấy ra chiếc bàn chải đánh răng dùng một lần còn dư lại. Mặc kệ Thẩm Nịnh Nhược.
Chờ ra khỏi phòng tắm, bộ phim đã chiếu đến đoạn khủng bố thứ nhất, Thẩm Nịnh Nhược bộ dáng càng là sợ hãi, khuôn mặt rõ ràng đối diện với màn ảnh nhưng đôi mắt lại nhắm chặt đến không thể chặt hơn.
Khóe miệng Khâu Dạng liền hiện lên một chút độ cung, nhưng cũng thực mau bị nàng đè ép đi xuống.
Lúc trước bộ phim này là nàng và Đào Tư Nhàn cùng nhau đi xem, nhưng các nàng không có cảm giác gì đối với những hình ảnh khủng bố trong phim vì vậy nên từ đầu đến cuối xem đến tương đối bình tĩnh.
Khâu Dạng mím môi, lại suy nghĩ đến Đào Tư Nhàn.
Bản OST của bộ phim tương đối âm u làm người nghe có chút khiếp sợ, Thẩm Nịnh Nhược cũng không có ý định muốn mở ra đôi mắt.
Khâu Dạng đi đến vị trí cũ ngồi xuống, nàng ngó qua màn hình chiếu, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở:“ Đã qua rồi.”
Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới dám mở đôi mắt.
“Sợ đến như vậy mà vẫn còn kiêng trì?” Khâu Dạng tận lực làm cho giọng nói của mình nghe không ra ngữ khí trêu chọc.
Thẩm Nịnh Nhược bình tĩnh lại:“ Có nói cô cũng không hiểu.”
“Đúng vậy, là tôi không hiểu.”
“Dù gì thì tôi cũng không sợ hãi như vậy.”
Thẩm Nịnh Nhược hừ nhẹ một tiếng, cũng không thèm phản ứng lại mà nghiêm túc xem phim.
Khâu Dạng cũng không chơi điện thoại mà cùng Thẩm Nịnh Nhược xem phim, bộ phim này cốt truyện xoay ngược lại rất nhiều lần, lúc trước xem phim nàng không khỏi cảm thán rất nhiều lần vì kinh ngạc cho nên có thể nói ấn tượng khá là sâu sắc.
Không bao lâu, liền đến phân đoạn khủng bố thứ hai.
Khâu Dạng nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược một chút, liền nhận thấy Thẩm Nịnh Nhược một chút phòng bị cũng không có.
Mà phân đoạn khủng bố này đến rất đột ngột, Khâu Dạng suy nghĩ vài giây, ngay lúc nó sắp đến nàng nâng tay lên che lại tầm mắt của Thẩm Nịnh Nhược.
Giây tiếp theo, nhân vật trong bộ phim liền hét lên một tiếng chói tai.
Khâu Dạng bởi vì thực hiện động tác này, thân thể cũng theo đó hướng về phía Thẩm Nịnh Nhược gần một chút, nàng nhẹ giọng nói: “Cô sẽ sợ hãi.”
Thẩm Nịnh Nhược gian nan mà nuốt xuống nước miếng, tiếng hét chói tai vẫn còn tiếp tục thêm vào đó khúc nhạc càng ngày càng rùng rợn.
Nhắm mắt làm ngơ, chính là thích hợp hoàn cảnh như lúc này.
“Cảm ơn.” Thẩm Nịnh Nhược há miệng thở dốc.
Mỗi lần xem phim kinh dị nàng đều sẽ như vậy, nếu có hình ảnh nào thật ghê rợn nàng sẽ không ép bản thân xem, cũng không cảm thấy nếu bỏ qua hình ảnh đó bản thân sẽ không hiểu được cốt truyện, ngược lại nếu mà xem ban đêm liền sẽ gặp ác mộng.
Lúc trước xem phim là bởi vì quá nhàm chán, mà lúc này xem phim chính là muốn dời đi lực chú ý.
Cùng Khâu Dạng ở chung một chỗ, nàng vẫn là có chút không thích ứng.
Hoặc là nói có chút đảo ngược.
Nàng không nghĩ tới Khâu Dạng sẽ lựa chọn phương thức “Cực đoan” như vậy để dời đi trọng tâm.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược cũng không có kinh nghiệm, những động tác thực tự nhiên mà nàng dùng với Khâu Dạng thực ra đều đã trải qua sử dụng đầu óc tính toán một phen mới dám hành động.
Khâu Dạng không biết Thẩm Nịnh Nhược đang suy nghĩ cái gì.
Tay đặt ở trước mắt Thẩm Nịnh Nhược còn chưa buông xuống, ánh mắt nàng dừng trên đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược có môi hình thật xinh đẹp, những lúc nàng không cười thoạt nhìn tựa như vẫn mang một chút ý cười.Nhưng hiện tại có thể là do khẩn trương mà đôi môi nhấp đến thành một đường thẳng.
“Khâu Dạng.” Thẩm Nịnh Nhược gọi tên nàng một cái “Đoạn đó qua rồi chưa?”
“Qua rồi.”
Thẩm Nịnh Nhược hòa hoãn khẩu khí, liền muốn nâng tay lên đem tay của Khâu Dạng kéo xuống dưới. Nhưng chưa được một giây, Khâu Dạng đem lòng bàn tay hoàn toàn dán lên đôi mắt của Thẩm Nịnh Nhược.
Hành động này khiến thân thể của Thẩm Nịnh Nhược cứng đờ.
“ Tôi cảm thấy tôi không phải là dê.” Khâu Dạng lại ngừng một chút: “ Cô chuẩn bị xong chưa? Còn muốn xem phim thêm một lát sao? “
Thẩm Nịnh Nhược biết chính mình bị vạch trần.
“Hổ giấy.” Khâu Dạng cười nhẹ.
Nàng nói xong liền nghiêng người qua, chuẩn xác mà hôn lên đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược, đồng thời bàn tay cũng buông xuống đáp ở trên vai Thẩm Nịnh Nhược.
Bắt đầu rồi.
**************
Thoại của editor:
Thẩm Nịnh Nhược: Con hổ bị con dê ép ăn thịt T^T