Dưới chân núi Phù Hí có một hang rắn, trong hang rắn có dược thảo Tế tân có thể kháng độc rắn, chữa vết thương do rắn cắn.
Tô Hợp đỡ Bạch Lược từ trên lưng Sô Ngô xuống, để hắn tựa vào lưng Sô Ngô, còn mình thì cầm thanh nhuyễn kiếm đi về phía hang rắn.
Hình ảnh Bạch Lược bị thương và hai con Thanh Đế Cầu một lớn một nhỏ kia đã
khắc sâu trong suy nghĩ của Tô Hợp, cho nên khi nàng bước chân vào hang
rắn, nhìn thấy những con rắn dây dưa uốn lượn, phải dùng hết sức kiềm
chế bản thân không giết sạch bọn chúng cho thỏa mãn cảm xúc.
Bên trong hang rải những phiến lá xanh mướt của cây tế tân, nhưng có tác
dụng trị thương tốt nhất lại là loại cây tế tân có lá màu đỏ, sinh
trưởng ở trong động của xà vương.
Tô Hợp dùng
kiếm đẩy thân cây khô đang treo lơ lửng một con rắn xanh đuôi đỏ sang
một bên, nhíu mày. Tuy ở đây có rất nhiều rắn, nhưng cũng không chủ động tấn công người tới. Tô Hợp vừa bước thêm một bước, lại đạp trúng một
con rắn đang bò chậm chạp, nó cũng chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhàn nhã bò đi.
Đang lúc Tô Hợp sắp tiếp cận được
nơi sâu nhất trong hang – động xà vương, thì đàn rắn dường như bị thứ gì đó kích thích, tất cả xông về phía Tô Hợp.
Tô
Hợp kinh ngạc nhìn đàn rắn như dòng thác bay vọt về phía mình, cảnh giác đặt kiếm trước người, lại thấy chúng vòng qua nàng, vọt về phía động xà vương.
Chẳng lẽ xà vương triệu tập bầy đàn thảo luận đại hội gì?Tô Hợp nghi hoặc dừng lại một chút, đề cao cảnh giác, chạy vào bên trong.
Trong động đen kịt, mùi tanh hôi nồng nặc. Phía sâu nhất trong động mơ hồ
truyền tới tiếng đá va chạm vào nhau. Đàn rắn đi vào trước cũng không có tung tích, Tô Hợp rón ra rón rén chậm rãi tiếp cận đáy động.
Ấy thế mà dưới đáy động xà vương lại có ánh sáng mờ ảo, Tô Hợp mơ hồ có
thể nhìn thấy một người mặc áo xanh đứng ở trên bình đài đang giằng co
với xà vương.
Không ngờ nơi này lại có người
tới trước một bước. Từ lúc tới Sơn Hải giới đến nay, Tô Hợp chưa từng
nhìn thấy một sinh vật nào có hình dạng con người giống mình và Bạch
Lược. Ở đây lại gặp một sinh vật giống người như vậy, tự nhiên có cảm
giác thân thiết.
Người kia cầm trong tay ngũ
sắc quang luân, quay đầu nhìn về phía Tô Hợp. Ánh sáng mơ hồ dưới đáy
động chính là từ ngũ sắc quang luân kia phát ra. Bởi vì áng sáng mờ ảo
nên không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng lại có thể cảm giác được khí
thế mạnh mẽ của y.
Thân xà vương đen tuyền ,
cực to lớn, nhìn qua có vẻ còn to hơn cả Đại Thanh Đế Cầu kia vài phần.
Nó quay lưng về phía Tô Hợp, đuôi rắn mạnh mẽ quật trên đất, bắn tung
tóe đá vụn ra bốn phía.Tô Hợp không muốn can thiệp vào chuyện không liên quan tới mình, chỉ nghĩ tới đi lấy cây tế tân đỏ về cứu Bạch Lược. Nàng cúi người xuống, nhờ nham thanh yểm trợ, lén lút đi tới nơi
cây tế tân đỏ sinh trưởng.
Ở phía bên kia,
thanh y nhân huy động ngũ sắc quang luân, phát ra tiếng gió vù vù, trong nháy mắt ánh sáng phóng lớn. Cũng nhờ ánh sáng chói lòa ấy, Tô Hợp kinh sợ phát hiện đàn xà lúc trước, đang tụ tập trong khe hở nham thạch,
lẳng lặng xem cuộc chiến.
Đàn xà này dường như
không có ý muốn đi hỗ trợ. Hay là chúng muốn chờ đôi bên phân thắng bại, ròi sẽ tuyển ra xà vương mới? Ngũ sắc quang luân hóa thành năm đạo ánh
sáng, bay về phía con rắn khổng lồ kia, chạm vào vảy rắn vang lên những
tiếng sắc bén.
Tô Hợp lùi người lại một bước,
lại tiếp tục đi về phía cây tế tân đỏ, rốt cuộc cũng thuận lợi tới nơi.
Nàng hái một bó to bỏ vào trong túi gấm, xoay người định theo đường cũ
trở về.
Cũng may có thanh y nhân đánh nhau với
xà vương, nếu không e rằng nàng cũng không dễ dàng hái được cây tế tân
đỏ như vậy. Tô Hợp vô tình nhìn về phía thanh y nhân, dừng bước.Dáng vẻ người kia, có vài phần tương tự với Tiểu Bạch. Đương nhiên nàng biết người này chắc chắn không phải là Tiểu Bạch, nhưng vẫn cứ chần chừ.
Thanh y nhân cùng xà vương càng đấu càng hăng, cũng không biết được sau lưng lại có một con rắn lớn khác đang bò lại gần.Tình thế trước kia cũng gần giống bây giờ.
Lý trí nói cho nàng biết, đừng có can thiệp vào chuyện không liên quan tới mình, nhưng khi nàng nhìn cự xà kia nhe cặp nanh sắc bén táp về phía
lưng thanh ý nhân, đột nhiên rút kiếm xông tới, trực tiếp chắn phía sau
lưng thanh y nhân.
Thanh y nhân ngẩn người ra
nhìn nàng. Tô Hợp giơ kiếm, khó khăn lắm mới ngăn được cặp nanh của cự
xà. Răng nanh ma sát với lưỡi kiếm, phát ra thanh âm chói tai.”Đừng thất thần nữa, mau giải quyết chúng nó!” Tô Hợp nhìn thanh y nhân kia
cứ ngẩn người, tay chân lóng ngóng, vừa chống đỡ vừa nhắc nhở. May mà
thanh y nhân kia nhanh chóng hồi phục tinh thần, tay phải vung lên, bắt
được quang luân kia đang bay trở về, lại cùng xà vương so chiêu.
Tình huống bên Tô Hợp thê thảm hơn nhiều, tuy thân hình con rắn lớn kia chỉ
nhỏ hơn xà vương một chút, nhưng lại rất linh hoạt. Dựa vào khinh công
mà nàng mới tránh thoát được vài lần tập kích, chém thêm vài nhát lên
thân nó, nhưng lúc trước đã tiêu hao không ít thể lực, tốc độ cũng dần
dần chậm lại.
Con rắn đó xem xét tình hình một
chút, đuôi rắn quăng lên cuốn chặt lấy nàng, Tô Hợp chỉ cảm thấy thân
cứng đờ, liền bị nó cuốn tới trước mặt, ngay cả kiếm cũng làm rơi.Con rắn mở cái miệng to đỏ lòm, cúi đầu định nuốt nàng vào bụng. Dưới tình
thế cấp bách, Tô Hợp rút thanh Trầm Thủy chủy thủ trong tay áo, dùng sức đâm vào miệng nó, cặt đứt một cái răng nanh.
Nanh lướt qua hai bên má Tô Hợp, lưu lại vết thương rỉ máu.Tô Hợp cũng không kịp bận tâm, cự xà bị chém mất nanh, tức giận vô cùng, lại tăng thêm sức ép dưới đuôi, muốn nghiền nát Tô Hợp.Tô Hợp giơ Trầm Thủy chủy thủ lên, muốn chém về phía thân rắn, nhưng lại
bị cuốn quá chặt, không thể cử động. Càng ngày thân rắn càng cuộn chặt
lại, khiến nàng không thể hít thở nổi, lục phủ ngũ tạng dường như bị bóp nát.
Đúng giờ phút nguy hiểm ấy, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, vài đạo ánh sáng bắn nhanh đến, hung hăng đánh vào đầu con rắn. Con rắn kinh hoàng rít lên, ngất lịm, phần thân
cuốn Tô Hợp dần dần lỏng dần rồi rời ra. Tô Hợp ngã phịch xuống đất, há
to miệng thở gấp.“Không sao chứ?” Tay của thanh y nhân lại mở ra, đón quang luân bay trở về, chậm rãi đi về phía Tô Hợp.
Tô Hợp đặt tay lên ngực, lạnh lùng liếc hắn một cái. Tuy rằng lúc nãy nàng bận đối phó với con rắn lớn, nhưng vẫn quan sát được hết thảy. Thanh y nhân này đã sớm giải quyết xà vương xong, nhưng vẫn thờ ơ nhìn nàng
đối phó với con rắn mà không tiến lên giúp đỡ, mãi cho tới vừa rồi mới
chịu ra tay.
Đồ vong ân phụ nghĩa.Tô Hợp cũng không nói gì, cố gắng đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt thanh y
nhân. Đến tận lúc này, nàng mới phát hiện ra người này lại rất quen mắt.“Ngươi…” Tô Hợp nhăn mày, cẩn thận nhớ lại: “Ngươi là tiểu nhị của Yêu Nhiêu phường?”
“Không sai. Tại hạ Thanh Miễn.” Trên mặt Thanh Miễn đã không còn vẻ cung kính
lễ phép ngày ấy, trên gương mặt không giấu nổi làn sương lạnh giá: “Tô
cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”
Tô Hợp hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn biết vì sao hắn lại ở đây, hoặc vì sao hắn không chịu cứu mình.“Như vậy, sau khi từ biệt, hy vọng không gặp lại.”
Nàng nhặt kiếm lên, lại tra Trầm Thủy chủy thủ bỏ lại trong vỏ, trong lòng trầm mặc.
Biểu ca từng nói, chỉ cần rút Trầm Thủy chủy thủ ra, hắn sẽ tới bên cạnh
nàng. Nhưng tại sao đến tận bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng hắn…
Nguyên nhân có thể do nàng đang ở Sơn Hải Giới. Bất kể thế nào, lúc này nếu có thể giữ được cái mạng, ít nhiều còn phải nhờ tới chủy thủ này.
Thanh Miễn lạnh lùng nhìn động tác của nàng, tầm mắt vẫn dừng trên thanh Trầm Thủy chủy thủ. “Xin hỏi Tô cô nương, không biết có được thanh chủy thủ
này từ đâu vậy?”
Tô Hợp quay đầu liếc mắt nhìn hắn. “Việc này dường như không có liên quan gì tới ngươi.”“Tô cô nương nói sai rồi.” Thanh Miễn thong thả đi tới trước mặt
nàng. “Thanh chủy thủ này, là do chính chủ nhân ta tự tay chế tạo.”
Tô Hợp không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía cửa động. “Ngươi không muốn biết chủ nhân của ta là ai sao?””Không có hứng thú. Không liên quan gì tới ta.” Trong lòng Tô Hợp thầm nghĩ phải nhanh chóng trở về bên cạnh Bạch Lược.
“Không liên qua tới ngươi, nhưng lại có liên quan tới Bạch Lược đang ở cạnh
ngươi.” Thanh Miễn cao giọng: “Chủ nhân của ta, chính là Thủy tinh quân
của Thiên giới.”
Tô Hợp giật mình, nhưng vẫn không dừng bước.
“Đương nhiên là ngươi không muốn biết. Nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là phàm
nhân, đã đoạt đi đồ vật của nàng, nay còn muốn cướp người yêu của nàng
sao?” Thanh Miễn gõ gõ lên vách động, phát ra từng trận tiếng vọng vang
vang. “Thật buồn cười. Ai chẳng biết hồ tộc là giảo hoạt vô sỉ cơ chứ?
Năm đó hắn có thể lợi dụng chủ nhân của ta, cũng giống như bây giờ lợi
dụng ngươi. Ngươi cho rằng hắn thật lòng yêu ngươi sao? Phàm nhân, thật
sự là quá buồn cười!...”
Cướp đồ vật của nàng? Là ám chỉ Trầm Thủy chủy thủ sao? Nhưng mà nàng chẳng hiểu gì cả.
Tô Hợp nắm chặt túi gấm, tăng tốc độ di chuyển ra phía cửa động.“Chủ nhân của ta, nàng sắp trở lại. Ta khuyên ngươi đừng có nằm mơ nữa, mở
to mắt ra mà nhìn, xem rốt cuộc người Bạch Lược yêu là ai!”Tô Hợp đi ra khỏi động xà vương, đi ra khỏi hang rắn. Chân nàng không dừng có một khắc nào dừng bước, cho dù đã mệt mỏi tới mức không thể chịu
nổi, cũng chẳng quan tâm tới vết thương trên mặt chảy ra bao nhiêu máu,
ướt đẫm vạt áo nàng.
Nàng không dừng lại, càng
không muốn nghĩ tới những lời Thanh Miễn nói. Trong lòng nàng chỉ có một câu: “Ta muốn Tô Hợp trở thành thê tử của Bạch Lược ta.”Nàng phải tin hắn.
Bạch Lược tựa vào thân Sô Ngô, thấy Tô Hợp đi ra, liền gắng gượng đứng dậy
đón nàng. Tô Hợp vội đỡ hắn ngồi xuống, bỏ cây tế tân đỏ trong túi gấm
ra.“Nương tử, mặt của nàng…” Bạch Lược cầm tay nàng, cẩn thận nhìn vết thương trên mặt. “Sao lại thế này?”
“Chỉ không cẩn thận thôi…”“Nàng đi vào động xà vương sao?” Trong mắt Bạch Lược lộ rõ vẻ tức giận:
“Không phải ta đã nói không cần hái tế tân đỏ, chỉ cần tế tân xanh là
được rồi sao?”
”Tiểu Bạch, vết thương của chàng rất nặng, tế tân đỏ có hiệu quả tốt hơn.” Tô Hợp nhoẻn miệng cười với
hắn, lại chỉ cảm thấy má phải bỏng rát đau nhức vô cùng.”Nàng——” Bạch Lược không biết nên nói gì.
”Đừng nói nữa. Mau ăn nó.” Tô Hợp đưa cây tế tân đỏ tới bên miệng Bạch Lược,
lại chọn vài nhánh đắp lên trên miệng vết thương trên vai hắn.
Bạch Lược cầm cây tế tân, rút ra một ít đưa tới bên miệng nàng. “Nàng cũng
phải ăn một miếng, nó có thể giải được độc của xà vương.”Hắn
xé tay áo, chấm nước, giúp nàng lau vết thương trên mặt. “Sao luôn không cẩn thận như vậy?”. Cây tế tân nhanh chóng có tác dụng, trên mặt Bạch
Lược dần dần có chút huyết sắc. “Cứ luôn làm cho ta lo lắng.”
Tô Hợp nắm tay hắn, đùa giỡn, lại động tới miệng vết thương trên mặt, đau đớn cau mày lại.”Nhức quá… “
Bạch Lược vội ngăn nàng.”Không được cười nữa, nếu không sợ rằng lát nữa nàng cười không nổi.””Nghiêm trọng như vậy sao?” Tô Hợp muốn kiểm tra vết thương, nhưng lại bị Bạch
Lược ngăn lại.”Tiểu Bạch, ta đã bị hủy dung, chàng phải chịu trách
nhiệm.”
Bạch Lược cười khẽ một tiếng, như gió lạnh đầu mùa. “Nàng đã là nương tử của ta, còn muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?”Tô Hợp đắc ý đảo tròng mắt. “Chờ ta nghĩ ra rồi sẽ nói sau.”Hai người nghỉ ngơi một lát, khôi phục thể lực lại sải bước lên lưng Sô Ngô, đi về phía núi Đan Huyệt nơi phượng hoàng cư ngụ.
”Tiểu Bạch, lúc trước Thanh Đế Cầu kia nói muốn thứ gì đó trong thân ta để
đổi lấy lá Đế hưu. Nó muốn cái gì vậy?” Bỗng nhiên Tô Hợp nghĩ ra một
vấn đề mà nàng đã thắc mắc rất lâu.Ánh mắt Bạch Lước lạnh lùng. “Nó muốn ăn tim nàng.”
Tô Hợp sợ run. Hóa ra là muốn ta dùng tim để đổi sao? Nàng cứ nghĩ tới mà sợ, sờ sờ ngực mình. Nguy hiểm thật.”Tiểu Bạch, lúc ở trong động xà vương, ta gặp một tiểu nhị trong cửa hàng của Hồng Yêu. Tên là Thanh Miễn, chàng có quen hắn sao?”Bạch Lược cứng người lại. “Có quen. Hắn thuộc tộc Thanh hồ.”
Tô Hợp gật gật đầu, dựa sát vào trong ngực Bạch Lược. “Dường như hắn không thích ta. Aiz… Tiểu Bạch, nợ hoa đào của chàng, thật sự là phiền phức… “Nàng nhắm mắt lại, ngập ngừng nói: “Mệt mỏi quá. Tiểu Bạch, ta muốn ngủ một lát.”
”Được. Nàng cứ ngủ đi, bao giờ đến nơi ta sẽ gọi nàng dậy.” Bạch Lược vòng tay, ôm chặt nàng trong ngực.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Vì vậy ta mới thường nói, làm người tốt không bao giờ được báo ân. Chẳng mấy khi ra tay cứu người, liền khiến ta bị hủy dung.
Lời của Bạch Lược:
Trên mặt nương tử có một vết sẹo nhỏ. Một ngày nào đó, đột nhiên nàng hỏi ta, có phải vết sẹo này rất khó coi không?
Ta trả lời: “Cũng không khó coi lắm.” Bị hành hung một trận. Lý do là ghét bỏ nàng.
Lần thứ hai ta trả lời: “Nhìn được lắm.” Lại bị hành hung một trận. Lý do là dối trá.
Lần thứ ba ta trả lời: “Có sẹo hay không cũng giống nhau.” Vẫn bị hành hung. Lý do là không quan tâm tới nàng.
Lần thứ tư ta kiên quyết không nói lời nào, ôm nàng thật chặt, triền miên hôn môi. Cuối cùng lại không bị đánh.
Điều này nói cho chúng ta biết, thời điểm nữ nhân cố tình gây chuyện, phương pháp hữu hiệu nhất chính là dời đi sự chú ý của nàng.