Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 469: Chương 469: Ẩm mã Hoàng Hà. (2)




 

Chương 469 : Ẩm mã Hoàng Hà. (2) 

Chính mình đây, khôi phục danh hiệu Binh Bộ Thị Lang trở lại Tam Tỉnh Lục Bộ; thêm một ít thực ấp, chỉ có thể xem như vì hậu thế mưu đồ một chút phúc lợi. Lại thêm lúc trước một trăm hộ thực ấp, chính mình hiện tại đã là hầu tước thực ấp bốn trăm đại hộ rồi. 

Tiễn đưa sứ giả, Tần Tiêu và Trương Nhân Nguyện hai người nhịn không được một trận thư sướng cười lớn. Tần Tiêu nói rằng: 

- Đại soái, thực không dám đấu diếm, mấy ngày nay tới giờ, thời gian càng lâu dài, trong lòng ta càng thầm nhủ, chuyện này sợ rằng sẽ không được phê chuẩn. Không nghĩ tới, hoàng đế bệ hạ lần này cư nhiên anh minh thần võ như vậy, ha ha. Sau khi bệ hạ đăng cơ, trừ đại xá thiên hạ làm được vài lần. Còn không có làm ra thành tích gì đặc sắc. Duy chỉ lần này xây dựng Thụ Hàng Thành ở phía Bắc, cũng coi như bệ hạ có thể ở trên sử sách lưu lại một bút công lao sự nghiệp! 

Trương Nhân Nguyện gật đầu nói: 

- Đúng vậy! Việc này không nên chậm trễ, ngươi và ta đến thương nghị một chút, xem cụ thể nên làm cái gì bây giờ. Đầu tiên chính là muốn biết rõ hướng đi của người Đột Quyết, bảo đảm thời gian xây công sự không bị đến công kích, công sự tiến hành cẩn thận chắc chắn xuống. Tần lão đệ, chuyện kém cỏi này, nào có phải tính của ngươi! 

- Đại soái yên tâm đi! 

Tần Tiêu vỗ ngực nói: 

- Tả Uy Vệ mấy ngày nay thao luyện tĩnh dưỡng xuống, có thể nói là binh hùng tướng mạnh, chính là thời gian dụng võ. Ta mang binh qua sông, đi trước mở đường, trinh sát tuần hành Hà Bắc, bảo đảm trong lúc xây công sự tuyệt đối không thể xảy ra sai sót! 

- Ừm, có những lời này của ngươi, lão phu giống như là được uống định tâm hoàn vậy, có thể yên tâm rồi. 

Trương Nhân Nguyện trấn an cười nói: 

- Ngươi ta hai người, một già một trẻ hiện tại phân công. Nhìn xuống địa đồ, chỗ này... Nặc Chân Thủy, nhìn thấy không? Tần lão đệ mang theo Tả Uy Vệ, làm một đội quân tiên phong của Sóc Phương tới lui tuần tra. Đóng quân tuần cảnh ở chỗ này. Người Đột Quyết muốn tới gây sự, nơi này tất là đường phải đi qua. Lấy uy vọng hiện tại của ngươi ở trong quân, cùng với lần trước lưu lại ấn tượng trong lòng người Đột Quyết, ta tin tưởng bọn chúng cũng không dám đến đây gây hấn. Lão phu sẽ dẫn theo Hữu Uy Vệ và dân phu lao dịch, ở trên phòng tuyến tám trăm dặm của Hoàng Hà, xây dựng Thụ Hàng Thành, dựng phong hỏa đài! 

- Đi, cứ quyết định như vậy nhé! 

Tần Tiêu kích một chưởng, cảm giác cả người xương cốt ngứa ngáy: 

- Thật sự mà nói, ta đúng là muốn Khuyết Đặc Lặc kia trở lại khiêu khích một hồi, cùng ta hung hăng đánh một trận phân cao thấp. 

Trương Nhân Nguyện cười ha ha: 

- Tần lão đệ, năm xưa Khuyết Đặc Lặc đúng là được lưu truyền mơ hồ, thậm chí có người nói hắn là Kim Cương hạ phàm, ba đầu sáu tay. Không nghĩ tới vừa gặp phải lão đệ đã biến thành kẻ yếu nhược, sợ chết. Ha ha! Các ngươi đều còn trẻ, khẳng định còn có thể tương ngộ ở trên chiến trường. Chúng ta những lão gia hỏa xương cốt gầy yếu này, đúng là liều mạng cũng không qua được thanh niên nhân các ngươi! 

- Ha ha, đại soái nếu là tuổi còn trẻ lại hai ba mươi tuổi, ta và Khuyết Đặc Lặc cộng vào nữa cũng không phải là đối thủ của ngươi! 

Tần Tiêu tâm tình đã tốt lên, hung hăng vỗ mông ngựa Trương Nhân Nguyện một chút, sau đó nói rằng: 

- Sau này, ta còn sai Hình Trường Phong dẫn đám huynh đệ kia đi ra ngoài, đến phía Bắc Âm Sơn thăm dò tin tức, nhìn xem người Đột Quyết rốt cuộc đang làm cái gì. Đại soái tự mình chuẩn bị. Ngày mai ta trước lãnh suất Tả Uy Vệ qua sông, đi đầu dọn dẹp mở đường. Gặp núi mở đường, gặp sông dựng cầu. Vì đại soái làm việc! 

Trương Nhân Nguyện cười to một tiếng, vỗ một phát lên bả vai của Tần Tiêu: 

- Lão đệ, ngươi cũng đừng có dát vàng lên mặt của ta nữa. Chính là năm ba Trương Nhân Nguyện tuổi còn trẻ hợp cùng một chỗ, cũng không nhất định có thể đánh lại được Tần Tiêu ngươi hiện tại. Hai chúng ta thương nghị quyết định như vậy đi. Ngày mai ngươi xuất phát trước, ta sẽ chuẩn bị một chút, thu thập một ít dân phu lao dịch ở các châu huyện phụ cận, sau đó, đại khái ba năm ngày là có thể xuất phát được. 

Tần Tiêu ra khỏi soái trướng, đi chưa được vài bước, thái giám tuyên chỉ kia đã đi tới trước mặt Tần Tiêu lạy dài thi lễ: 

- Đại tướng quân, trước lúc rời đi, Sở Vương điện hạ để ta gửi tới ngài một câu. 

- A? 

Tần Tiêu nghi hoặc nói: 

- Gửi lời gì vậy? 

Thái giám kia vừa cười vừa nói: 

- Sở Vương điện hạ nói chuyển cáo Tần đại tướng quân, nói bản vương đã làm cha, cũng đã làm cha nuôi. Một con trai nuôi, một con gái nuôi đều lấy tên tốt. 

Tần Tiêu nhất thời trong lòng đại hỉ một trận, còn kém chút muốn nhảy lên, hướng phía trước bước nhanh đến, huy vũ nắm tay: 

- Ai da! Sinh! Sinh rồi! 

Đám người Mặc Y tiếp đón Tần Tiêu, thấy hắn mừng rỡ như điên liên tục hô "sinh rồi", đều hiểu được khẳng định là Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi đã sinh hạ hài nhi, đều tiến lên chúc mừng. 

Tần Tiêu vui vẻ vô cùng nhảy lên hô lớn: 

- Lão tử đã làm cha rồi! Mặc Y, mau, đem da thỏ và da sói ta bắt được đưa tới cho công tượng, để hắn làm thêm vài món áo choàng, khăn quàng cổ da của hài đồng, ha ha. Sau khi về nhà ta muốn đem đi làm lễ gặp mặt! 

Mặc Y vui mừng gật đầu, lập tức đi ra ngoài. Hình Trường Phong và Quách Tử Nghi cùng Tần Tiêu cười to, chúc mừng nói: 

- Chúc mừng đại tướng quân, may mắn có được nhi tử cùng thiên kim. 

Tần Tiêu liên tục xoa xoa tay: 

- Hận không thể hiện tại mọc đôi cánh bay trở về Giang Nam, ôm ấp nhi tử và nữ nhi của mình, điên cuồng hôn chúng một trận. Từ lúc rời khỏi Giang Nam đến bây giờ đều đã qua hơn nửa năm, nỗi nhớ nhà thật đúng là càng ngày càng tăng. Ai nha, nhi tử và nữ nhi bảo bối của ta, lúc nào mới học được gọi cha đây? 

Vui mừng một trận, Tần Tiêu đem Hình Trường Phong kéo qua, đối với hắn nói rằng: 

- Ý chỉ của hoàng đế đã truyền xuống, đồng ý ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành. Ngày mai ta sẽ suất lĩnh Tả Uy Vệ tiến lên dọn dẹp mở đường. Ngươi mang theo các huynh đệ đi trước một bước tới thăm dò tin tức, bay qua Âm Sơn tìm hiểu rõ hướng đi của người Đột Quyết. 

Hình Trường Phong chính sắc liền ôm quyền một cái: 

- Đại tướng quân yên tâm. Cứ giao cho Trường Phong và các huynh đệ đi làm! 

Tần Tiêu vỗ đầu vai của Hình Trường Phong: 

- Trường Phong, kỳ thực lần này đại thắng Linh Võ, ngươi và các huynh đệ Đặc Chủng Doanh mới là đại công thần đáng được ghi công đầu. Nếu không phải có ngươi cung cấp tin tức chuẩn nhất về đại quân Đột Quyết, lại đem bọn chúng đâm thành chó mù mắt, trận đánh này khẳng định sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Sau khi trở lại triều, ta sẽ bẩm rõ với triều đình vì các ngươi thỉnh công, để các ngươi những vị anh hùng sau màn này, đạt được khen ngợi tương xứng. 

Hình Trường Phong khẽ cười cười: 

- Đại tướng quân, chúng ta những huynh đệ này đi theo đại tướng quân, cầu không phải hư danh lợi lộc, mà là một thực sự. Có nhận thêm khen ngợi hay không đều không quan trọng, có thể cùng với đại tướng quân đồng sinh cộng tử kề vai chiến đấu một hồi, đã là quang vinh, thù lao lớn nhất rồi. Trường Phong hiện tại đi làm chuẩn bị, sau đó sẽ dẫn theo các huynh đệ xuất phát. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.