Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 137: Chương 137: Án đồ tác ký




Ads Hà Khai lộ ra vẻ cả kinh, hàm râu xám run rẩy một hồi, sợ hãi nói gấp:

- Đại nhân, hẳn là có người tố cáo?

- Đúng vậy a...

Trên mặt của Tần Tiêu cười thần bí, kéo dài ngữ điệu.

- Hơn nữa, chuyện nặc danh này làm cho Tần mỗ có chút khó xử, không biết nên xử lý như thế nào.

Hà Khai sợ tới mức quỳ xuống đất, cũng không sợ sàn nhà bằng đá xanh làm bị thương đầu gối của hắn, hắn nhanh chóng quỳ xuống:

- Đại nhân, đại nhân xin ngài minh xét! Nhất định là có tiểu nhân oan uổng ty chức.

Tần Tiêu đưa tay vịn hắn lên, ấn hắn ngồi lên ghế và từ từ đi thong thả chung quanh, tự nhiên nói ra:

- Hà đại nhân năm đó cũng là quan phụ mẫu của Tần Tiêu, Tần Tiêu với đại nhân vẫn còn có chút hiểu nhau. Ta cũng sợ có người vu oan cho ngươi, trong nội tâm Hà đại nhân cũng nên tự hiểu đôi chút.

Hà Khai ngồi trên ghế lạnh run, mồ hôi lạnh trên trán đổ xuống. Khâm Sai đại nhân tìm hắn nói ra đôi chút lời thú vị? Xem ra trong tay có cầm chứng cớ a! Làm không tốt bãi quan miễn chức thậm chí mất mạng cũng có khả năng!

Hà Khai ngập ngừng nói:

- Không biết... Ty chức bị người ta tố cáo chuyện gì?

Tần Tiêu cười cười, dừng thân hình lại, đứng bên cạnh hắn, nói:

- Sáu năm trước Giang Châu lũ lụt, triều đình cấp thuế ruộng cứu trợ thiên tai, nhưng mà thuyền tiến vào Trường Giang đã chìm hai chiếc, ngươi lại không có báo cáo, chỉ đem thuế ruộng còn lại cấp cho người dân, có việc này không?

Hà Khai mở to mắt ra, cuống quít giải thích:

- Cái này... Cái này! Đại nhân, đúng là có chuyện này, ty chức cũng không dám qua loa tắc trách. Lúc ấy năm thuyền chở đầy lương thực, nhưng mà nhập vào trong Trường Giang lại bị đánh đắm hai chiếc... Ty chức không dám báo lên, bằng không thì khẳng định bị Ngự Sử dùng tội danh tham ô khiển trách và bãi chức điều tra. Đại nhân ngài biết rõ, sáu năm trước cũng không so với hiện tại, Ngự Sử lúc ấy là...

Trong nội tâm Tần Tiêu bật cười: việc này thời điểm hắn ở Giang Châu cũng từ "Tin tức nho nhỏ" nghe tới, cũng không phải trong Thủy Nhạc Sách ghi lại. Nói ra chỉ là hắn lừa dối mà thôi, xem hắn có thành thật hay không a. Sáu năm trước Võ Tắc Thiên còn đang trị tội một đám ác quan, những chuyện này rơi vào tay triều đình thì Hà Khai cũng xong đời.

Tần Tiêu cười nói:

- Hà đại nhân không cần khẩn trương, chuyện này đã qua nhiều năm, cũng không cách nào thăm dò chứng nhận. Nhưng còn có một chuyện khác...

Hà Khai sợ hãi nói:

- Chuyện gì?

- Ba năm trước đây, một trang viện ở Giang Châu phát sinh hoả hoạn, toàn bộ trang hơn sáu mươi khẩu toàn bộ bị mất mạng, đều chết trong hỏa hoạn. Lúc ấy ngươi chậm chạp không làm rõ chân tướng, cũng bắt không bắt được hung phạm, tùy tiện vu oan giá họa cho mấy phạm nhân, buộc đám người này ‘ gặp tài sinh ý, phóng hỏa hành hung ’ đồng ý nhận tội, kết thúc bản án này, có việc này không?

- Ah!

Hà Khai lúc này cả kinh nhảy dựng lên, nếu không phải Tần Tiêu một phát bắt được hắn thì hắn đã quỳ lại.

- Đại nhân, chuyện này... Ty chức nhất thời hồ đồ, kính xin đại nhân khai ân!

Tần Tiêu thở dài một hơi, lắc đầu:

- Ai, hơn sáu mươi nhân mạng đấy... Hà đại nhân, ngươi muốn bổn quan khai ân ngươi thế nào?

Kỳ thật trong nội tâm của Tần Tiêu đang cười trộm: trên Thủy Nhạc Sách ghi rõ ràng, kỳ thật vụ giết người phóng hỏa này là do Hỏa Phượng đặt bẫy, mượn chuyện này kéo hắn nhập bọn. Không thể không nói đám Hỏa Phượng này là kẻ biết đặt kế mà, bọn chúng biết rõ gì Hà Khai nhát gan sợ chết, đồng thời không am hiểu tra án xử lý công việc, cho nên đặt bẫy chờ Hà Khai sa lưới.

Hà Khai lạnh rung đứng ở nơi đó, quần áo toàn thân ướt đẫm, cà lăm nói ra:

- Đại... Đại nhân, ty chức nhà còn thê nhi con trẻ, việc này nếu trình lên triều đình, ty chức nhẹ thì bị giáng chức, nặng thì nhập lao ah! Đại nhân, ngài nhất định phải khai ân, chừa cho ty chức con đường sống.

Tần Tiêu chậc chậc lắc đầu:

- Người tố cáo đem lời khai năm đó lúc ngươi thẩm án ghi chép tang chứng vật chứng đều thu thập đủ. Hơn nữa những vật này hiện tại đang trong tay bổn quan. Hà đại nhân... Việc này thật sự là khó làm ah!

Con mắt của Hà Khai sáng ngời, thấp giọng nói ra:

- Đại nhân muốn ty chức làm thế nào, hoặc là cần ty chức hiếu kính cái gì, cứ mở miệng...

- Ai!

Tần Tiêu như bắt được cái gì đó, kéo hắn qua bên cạnh, lại cho hắn ngồi xuống.

- Hà đại nhân nói gì vậy! Tần mỗ là tiểu nhân hèn hạ chuyên vơ vét tài sản hay sao! Tần mỗ thỉnh Hà đại nhân đến chính là có dụng ý khác, Hà đại nhân hẳn là nghĩ mãi không rõ nha?

Hà Khai mở to mắt, cẩn thận suy tư một hồi đột nhiên tỉnh ngộ nói:

- Cái này... Tần đại nhân, những vật chứng này sao ở trong tay của đại nhân? Nó trước kia không phải?

Hà Khai thiếu chút nữa đã lộ ra khỏi miệng, sinh sinh dừng lại, xấu hổ cúi đầu xuống.

Tần Tiêu cười lạnh nhìn chằm chằm vào Hà Khai:

- Trước kia không phải ở trong tay của Phượng tỷ đúng không Hà đại nhân?

Thân thể khô gầy của Hà Khai đã căng lên như bóng da, mềm xuống như bánh dẻo, thiếu chút nữa đã chảy dài mà thôi.

Tần Tiêu thừa dịp truy hỏi:

- Hà đại nhân, ngươi cũng đã biết phía trước bổn quan theo như lời ngươi nói thì những chuyện ngươi phạm phải bổn quan sẽ giúp ngươi, nhiều lắm là bãi miễn chức quan, nói không chừng còn có thể tại chức đấy, lập công chuộc tội. Nhưng mà chuyện cuối cùng...

Tần Tiêu hơi đề cao âm thanh một chút, nói:

- Đây chính là tội tịch thu tài sản và giết cả nhà đấy!

Hà Khai thân sắc ngốc trệ, trong miệng thì thào:

- Xong, xong... Lần này xong rồi!

Lập tức cái khó ló cái khôn nhớ ra một chuyện, hắn nói giống như kêu gào.

- Đại nhân, chẳng phải lúc này...

- Cũng gia nhập Hỏa Phượng, đúng không?

Tần Tiêu cười khẽ, nhìn chằm chằm vào Hà Khai, nói:

- Hà đại nhân a Hà đại nhân, người ai không sai, biết sai có thể thay đổi, đây là việc thiện. Kỳ thật ngươi cũng không phạm phải bao nhiêu chuyện, bổn quan niệm tình cảm đồng hương, còn nhận được chiếu cố lớn của ngươi cho nên mở một mặt lưới. Thế nhưng mà ngày hôm nay... Ai! Bổn quan thân nhập hang hổ, bởi vì xác minh hành động của Hỏa Phượng. Lại không hiểu đơn độc biết rõ chứng cứ phạm tội của Hà đại nhân. Nói tới đây... Bổn quan muốn cho Hà đại nhân một con đường sống, Hà đại nhân cũng chưa chắc nguyện ý đi...

Hà Khai co rúm thân thể lại, nằm sấp té trên mặt đất, dập đầu như bằm tỏi:

- Đại nhân, nếu có chỗ nào cần thì ty chức nguyện ý nghe đại nhân dạy bảo, muôn lần chết không dám làm trái!

Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ: tốt! Việc này có lẽ thành!

Tần Tiêu đem Hà Khai nâng lên, còn hạ người vỗ bụi trên người của hắn, nói nhẹ nhàng:

- Hà đại nhân tuổi tác đã cao, cũng không nên lúc nào cũng hành đại lễ này. Chuyện này Tầm mỗ không xem vào đâu, tổn thương thân thể luôn không tốt! Kỳ thật Tần mỗ thỉnh đại nhân tới chính là cho đại nhân con đường sống. Bằng không Tần mỗ đem việc này báo lên chẳng phải xong việc sao, còn phiền toái như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.