Nhưng mà ta trời xui đất khiến lại không tự chủ được tin tưởng lời của nàng nói.
Quái tai! Vì cái gì ý nàng muốn biểu đạt lại không thể khiến người ta hoài nghi?
Nữ nhân này quả nhiên không đơn giản! Nàng giống như đang tra tấn nhân tâm của người ta. Hoặc là nói nàng đối với ta hình như hiểu rất sâu, biết
rõ ta là người lý tính không tin quỷ thần.
Trong nội tâm của Tần
Tiêu ẩn ẩn ý thức được nguy cơ đang tăng lên cao, hơn nữa còn có hưng
phấn khó hiểu: Từ Tiểu Nguyệt, từ giờ trở đi ta sẽ không khinh thường
ngươi! Ngươi thật sự là một đối thủ không tệ!
Từ Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, lông mi thật dài xinh xắn và đôi mắt nhiếp hồn người khác nhìn qua Tần Tiêu, nói:
- Kỳ thật, có lẽ đại nhân cũng nghĩ tới vì cái gì ta và Đoạn Như lại giống như đúc thế này.
Tần Tiêu lẳng lặng nhìn qua Từ Tiểu Nguyệt, trong nội tâm thầm nghĩ: xem như khiêu chiến sao?
Tần Tiêu cười:
- Tuy không thể nghĩ được thông thấu, nhưng cũng có thể đoán được một ít đại khái.
- Sao không nói nghe một chút?
- Năm đó Đoạn Như nhảy núi may chưa chết nên được Hổ Vạn Cầu cứu. Có
thể gương mặt của nàng bị tổn hại nghiêm trọng, vì vậy Hổ Vạn Cầu mang
nàng đi tìm kiếm cao thủ dịch dung trị mặt cho nàng. Mà cao thủ dịch
dung này chính là ngươi.
- Không sai, lúc ấy gương mặt của Đoạn
Như lúc ấy nếu còn được gọi là ‘ mặt ’ thì trên đời này không còn nữ
nhân xấu, nhưng mà sau khi ta trị thì nàng biến thành nghiêng nước
nghiêng thành. Tiếp tục.
- Vì vậy cao thủ dịch dung kia dựa vào gương mặt của ngươi chữa thương cho nàng
ta, thay đổi một gương mặt mới. Cho nên ngươi và Đoạn như rất giống
nhau, chẳng bằng nói Đoạn Như giống ngươi thì càng chính xác hơn.
Từ Tiểu Nguyệt thò tay cầm lấy ấm trà, dùng một tay che nắp bình lại rót
trà bên trong ra ngoài, nhìn Tần Tiêu cười nhạt một tiếng:
- Đây
là Tẩy Trà. Đây là trà đệ nhất Hồ Châu Thanh Minh Tử Duẩn, tư vị thường
thường. Tinh túy chân chính lại là nước thứ hai. Nước trà lần hai mới là nước tốt, khi đó lá trà cũng được nấu chín rồi.
Tần Tiêu nhếch
miệng lên, khẽ cười, thầm nghĩ trong lòng: ý của ngươi là nói ta chỉ nói trúng mặt ngoài, cũng không có đoán được thực chất?
- Cao thủ
dịch dung kia đem Đoạn Như đổi thành bộ dạng của ngươi, ta nghĩ còn có
hai nguyên nhân. Thứ nhất, tuy ta không rõ môn dịch dung này là thế nào, nhưng ta lớn mật giả thuyết một chút, muốn dịch dung nhất định phải có
được ‘ khuôn mẫu ’. Nói cách khác hắn phải dựa vào một đối tượng nào đó
mới có thể động thủ. Lúc ấy có lẽ chỉ vì ngươi là người con gái duy nhất bên cạnh hắn vì vậy hắn liền lựa chọn ngươi làm khuôn mẫu, đem bộ dạng
của Đoạn Như dựa theo gương mặt của ngươi mà thiết kế. Thứ hai nha, nói
ra có chút đường đột.
Từ Tiểu Nguyệt cười:
- Nói tới điểm này có lẽ là sự thật.
- Cao thủ dịch dung này ái mộ ngươi thật sâu. Gương mặt của ngươi khắc
sâu vào nội tâm của hắn. Vì vậy hắn tập trung tinh lực trị liệu cho Đoạn Như thì không tự chủ đem gương mặt của nàng sửa thành giống như ngươi.
Trong nội tâm Tần Tiêu cười mỉa: cái này gọi là lớn mật tưởng tượng, hợp lý ...
Rốt cuộc động tác trong tay của Từ Tiểu Nguyệt dừng một chút, bắt đầu cười khanh khách:
- Diệu!
Tần Tiêu nhíu mày:
- Nói như vậy, ta đoán không sai?
Từ Tiểu Nguyệt từ chối cho ý kiến:
- Đại nhân không nghĩ lại một chút, trị thương cho Đoạn Như là hai mươi năm trước. Ta lúc ấy được bao nhiêu tuổi?
Tần Tiêu ngạc nhiên, hắn lại có cảm giác chán nản: vì cái gì gần đây mình
lại hay mất mặt như thế? Từ Tiểu Nguyệt trước mắt này căn bản chỉ khoảng hai mươi tuổi, có khả năng còn chưa tới. Hai mươi năm trước nàng còn
chưa sinh ra đâu, cho dù sinh ra cũng không phải còn nằm trong tã lót
sao?
Vui vẻ trên mặt của Từ Tiểu Nguyệt càng đậm hơn trước nhiều, lộ ra hàm răng trắng noãn như ngọc:
- Tần đại nhân, kỳ thật ngươi đoán không tính là quá sai. Hai mươi năm
trước, thời điểm trị thương cho Đoạn Như ta vừa vặn mười sáu tuổi.
Trong nội tâm Tần Tiêu nổ tung, không tự chủ được dao động ngẩng đầu lên: đại tỷ, ta thấy ngươi thế nào còn giống người xuyen qua từ thế kỷ hai mươi
mốt hơn ta đấy, chắc chắn ngươi là người của công ty mỹ phẩm hoặc là bác sĩ thẩm mỹ a! Tùy tiện giới thiệu một ít bí quyết bảo vệ làn da thanh
xuân vĩnh trú nhất định sẽ có người mua đông như trẩy hội.
Rốt
cuộc Từ Tiểu Nguyệt cũng hoàn thành công việc pha trà này rồi, nàng rót
một ly đưa tới trước mặt của Tần Tiêu, đưa tới trước mặt hắn.
Tần Tiêu cầm lấy chén trà, cười khổ lắc đầu:
- Không dễ dàng.
Từ Tiểu Nguyệt cầm lấy chén trà cười mỉm nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân suy đoán thật ‘ không dễ dàng ’, hàm nghĩa lại rất sâu. Mời!
- Mời!
Tần Tiêu uống một ngụm trà, chợt cảm thấy có lưu hương không dứt, hương
thơm thấm vào tâm can, dư vị kéo dài, cảm giác khát khô vừa rồi biến mất không còn lại chút nào.
- Trà ngon! Thật không dễ dàng. Pha suốt hai canh giờ ta mới uống được một ngụm nhỏ thế này! (Hai canh giờ = 4 tiếng)
Từ Tiểu Nguyệt dùng tay áo che mặt, hơi hớp một chút đặt chén trà xuống, nhìn qua Tần Tiêu nói ra:
- Kỳ thật đại nhân muốn nói Phượng Nhi lúc ấy năm gần mười sáu thì làm
sao chống đỡ được tổ chức Hỏa Phượng cường đại này, cũng chế định ra
nhiều kế hoạch như vậy, không dễ dàng đúng không? Hoặc là nói một lão bà hơn ba mươi tuổi còn bảo dưỡng được xuân sắc như thiếu nữ mười bảy mười tám, chuyện này không dễ dàng chút nào, đúng không?
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Đều có cả, Phượng Nhi thông minh. Tuy ta biết rõ tuổi của ngươi đủ làm
Phượng a di của ta rồi, nhưng nhìn thấy dung mạo của ngươi thật sự ta
gọi không được. Phượng Nhi, ta vẫn gọi ngươi là Phượng Nhi a.
Từ Tiểu Nguyệt lạnh nhạt cười cười, nói:
- Không sao cả, tên chỉ là xưng hô mà thôi, ta tuyệt đối không để ý. Tần
đại nhân, thật không ngờ chúng ta ngồi nói chuyện với nhau cũng được hai canh giờ rồi, nhưng đã nói không ít chuyện. Chẳng lẽ ngươi sẽ không hỏi mục đích của ta là gì sao?
Tần Tiêu đứng dậy, lắc lắc đầu và thân thể, hoạt động gân cốt tê đại toàn thân, tùy ý nói ra:
- Đã đến nơi này thì cứ an tâm. Chuyện có thể nói cho ta biết thì
không cần ta hỏi Phượng Nhi cũng sẽ nói cho ta biết. Chuyện không thể
nói cho ta biết thì dù ta có hỏi ngươi cũng không mở miệng. Đã như vầy
không bằng ta tĩnh hạ tâm lai uống chút trà tâm sự. Đúng như ngươi nói,
nói chuyện với người thông minh đúng là chuyện vô cùng thú vị.
Từ Tiểu Nguyệt vẫn ngồi tại chỗ như trước, chậm rãi phẩm trà của mình, tự nhiên nói ra:
- Tần đại nhân, ngươi là người kỳ lạ nhất mà ta gặp được suốt cả đời. Có
rất ít người có thể nói chuyện phiếm với ta lâu như vậy. Qua nhiều năm
như vậy ngươi là người đầu tiên. Hy vọng sau này chúng ta còn có thể trở thành tri kỷ, hợp tác vui vẻ.
Tần Tiêu cười ha hả, đỉnh đạc ngồi xuống, nói:
- Hy vọng như thế. Dùng trà thay rượu, cạn một chén cầu chúc chúng ta thành công!