Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 525: Chương 525: Bài ca phúng điếu. (1)




Tần Tiêu ngửa đầu nhìn qua, thì ra là Vi Nguyên nhãi ranh ngồi ghế trống Bắc Nha Đại Đô Đốc của hắn đây mà!

Tần Tiêu giận dữ không thôi, tên nỏ lên dây, lập tức bắn vài đầu lấy mạng chó của thằng này, không ngờ đầu của Vi Nguyên lập tức từ trên cao rơi xuống! Trên cổng thành lập tức hỗn loạn, tiếng kêu giết nổi lên.

Đại môn Chu Tước môn mở ra, Hình Trường Phong tay cầm tinh bảo kiếm mở cửa, lớn tiếng nói:

- Đại tướng quân, mời vào cung!

Hơn mười tướng sĩ Đặc chủng doanh giống như quỷ mị trong đêm tối, cũng không biết sao đi lên thành lâu Chu Tước Môn, lập trảm Vi Nguyên, lập tức làm cho cổng thành hỗn loạn. Cung tiễn thủ ném cung rút đao ra, đến vây giết những quái thú Đặc chủng doanh này.

Nhưng mà chiến sĩ Đặc chủng doanh như phiêu hốt, rốt cục cũng lẫn vào trong đám người, phát huy vũ kỹ phi phàm tuyệt luân. Hàn quang của đặc chiến đao chém ra bốn phía, giống như ma trảo của địa ngục, lấy tánh mạng người ta tuyệt đối không cần kích thứ hai. Tứ chi và âm thanh kêu thảm thiết của binh sĩ kêu to lên, một đao chém qua cổ và huyết vụ bay cao lên, tánh mạng cũng trôi nhanh theo dòng máu.

Đây là đọ sức không cùng cấp bậc. Chợt có những mũi tên rất ẩn mật bắn ra ngoài, đâm xuyên người của binh sĩ, giáp mềm căn bản không ngăn cản được.

Quỷ dị như vậy có thể là người sao?

Sĩ tốt thủ cửa bắc hoảng sợ, ý chí chiến đấu đều không có, hơn phân nửa người cướp đường bỏ chạy.

Đặc chủng doanh cũng không đuổi theo, nhao nhao hạ thành đứng bên cạnh Hình Trường Phong, đi tới bên người Tần Tiêu.

Khen ngợi dư thừa Tần Tiêu cũng không muốn trả lời, đối với những huynh đệ này gật đầu ‘Ân’ một tiếng đã là cổ vũ cao nhất của bọn họ rồi.

Tần Tiêu cho trung quân phân ra mười con ngựa, cho bọn người Hình Trường Phong cỡi, cộng đồng xếp thành hàng lao thẳng vào đường cai Thừa Thiên môn, tiến thẳng vào trong Hoàng cung!

Đại Minh cung phía bắc, Lý Long Cơ đã suất lĩnh quân lính và theo Tiết Sùng Giản, vạn kỵ tướng quân Cát Phúc Thuận, Trần Huyền Lễ, Lý Tiên Phù, từ Huyền Vũ môn giết vào. Bởi vì Tần Tiêu đã hấp dẫn và thu thập toàn bộ Nam nha, áp lực ở phía bắc giảm nhiều, Vũ lâm quân trở tay không kịp bị đánh tan tác, nhưng cũng có rất nhiều Vũ lâm quân đào ngũ đầu nhập vào Lý Long Cơ cần vương.

Bắc môn ba đường binh mã, đi trong Đại Minh cung tẩy trừ một lần, giết vào tất cả cung điện. Tiến vào Đại Minh cung thì thấy Võ Tam Tư đang tọa trấn ngăn địch. Bị Lý Long Cơ bắt giữ, chém thành tám múi, già trẻ một nhà không tha ai cả.

Nhưng mà Vi hậu cùng An Nhạc công chúa tìm khắp Đại Minh cung cũng không thấy bóng dáng đâu!

Trong lòng Lý Long Cơ có chút nôn nóng. Ba đạo nhân mã sưu giết vài vòng, ngay cả đình hồ cũng không tha, có thể nói đào ba thước đất tìm một lượt, đều không có bắt được hai người này.

Tần Tiêu mang theo hai vạn thiết kỵ một đường giết thẳng vào cung Thái Cực, xung đột lẻ tẻ với Vũ lâm quân diễn ra vài nơi. Nhiều người còn chưa kịp giao chiến đã bỏ binh khí xuống xin tha thứ.

Tần Tiêu thấy đại cục cơ bản đã định, dẫn binh xung phong liều chết tiến tới trước Thái Cực điện. Đây chính là nơi đặt linh cữu của Lý Hiển!

Hơn ngàn tướng sĩ Thiên ngưu vệ gắt gao đứng trước Thái Cực điện, thề liều chết rách lưới, tuyệt không lui về phía sau.

Tần Tiêu cho đại quân ngừng lại, nhìn qua Thiên ngưu vệ nói ra:

- Tần Tiêu cũng không phải là mưu phản. Mà là tiễu trừ quốc nạn, báo thù cho hoàng đế bệ hạ. Chỉ vì bắt giết nghịch thủ Vi hậu cùng An Nhạc công chúa, các ngươi không cần bàng hoàng.

Thiên ngưu vệ không chịu tránh ra, chậm rãi lui về phía sau, chăm chú nhìn vào cửa lớn.

Lúc này bên trong có âm thanh truyền ra.

- Tránh ra, lui ra.

Cửa lớn cung Thái Cực mở ra, một thiếu niên mười sáu tuổi đang đốt giấy đi ra. Thiên ngưu vệ lập tức quỳ bái: Bệ hạ!

- Tất cả đứng lên a. Ta không phải bệ hạ cái gì cả.

Thiếu niên hờ hững nói ra:

- Đại tướng quân, bên trong là linh cữu của bệ hạ. Hoàng hậu cùng An Nhạc công chúa đã trốn tới gần Lăng Yên các. Đại tướng quân không ngại thì qua đó tìm đi.

Tần Tiêu nhíu mày nhìn qua Lý Trọng Mâu lớn lên có vài phần giống Lý Trọng Tuấn năm đó, thì ra là được Vi hậu dựng làm ngụy hoàng đế. Thiếu đế, giương một tay lên:

- Đi. Đi Lăng Yên các!

Quân lệnh vừa ra không người phản đối, đại đội nhân mã tiến qua hướng Lăng Yên các. Các tướng sĩ tin tưởng Tần Tiêu, nếu Tần Tiêu chịu tin tưởng Lý Trọng Mậu cũng không có vấn đề, cũng không có người tỏ vẻ đáng nghi.

Kỳ thật trong lòng Tần Tiêu cũng có một ít hoài nghi, nhưng mà hắn nhìn ánh mắt Lý Trọng Mậu chính là loại thấy chết không sờn, bi thương cùng tuyệt vọng, đồng thời cũng căm hận Vi hậu cùng An Nhạc công chúa. Cũng giống như Lý Trọng Tuấn, Lý Trọng Mậu cũng không phải Vi hậu sinh ra, chỉ là khôi lỗi cho nàng quyền mưu mà thôi.

Hắn đối với Vi hậu sinh lòng ác độc hại chết phụ thân của mình cũng không có đại nghĩa gì cả.

Đại quân cơ hồ không có gặp ngăn cản tiến lên, đi thẳng tới phía đông, đi thẳng tới Lăng Yên các.

Trong lúc cùng đường Vi hậu mang theo An Nhạc công chúa và vài tên tâm phúc chạy từ Đại Minh cung vào cung Thái Cực. Không ngờ bên này cũng đã bị Tần Tiêu công phá, vì vậy lại từ Thái Cực trong trôn tới Lăng Yên các tránh tai, không ngờ lại khóa cửa, hơn nữa bên người không có hộ vệ. Đám người chật vật không chịu nổi trốn vào góc âm u, ý đồ tránh thoát lùng bắt.

Hai vạn người đem Lăng Yên và Thần Long điện vây chặt lại, dễ dàng tìm ra mấy người, ném trước mặt Tần Tiêu.

Đĩ đực tâm phúc thừa tướng Tông Sở Khách, Kỷ Xử Nột của Vi hậu tham dự mưu hại Lý Hiển, cũng là đĩ đực Mã Tần Khách, Dương Quân, bốn nam nhân cùng hai nữ nhân, cùng quỳ trước mặt Tần Tiêu.

Các nàng và bọn người Tông Sở Khách đã sớm dập đầu như băm tỏi, hô to tha mạng.

Hai vạn tướng sĩ cùng rống to lên.

- Đại tướng quân, giết chúng!

Giết chúng!

Tần Tiêu nhíu mày, không chút do dự một đang chém xuống, bổ ra chữ ‘chi’, Tông Sở Khách, Kỷ Xử Nột bị chém thành nhiều đoạn, thi thể rơi lả tả tứ phương.

Vi hậu lập tức há to mồm, ngạc nhiên ngây người nói không ra lời. Ngày bình thường cùng An Nhạc công chúa tầm hoan tác nhạc thì Mã Tần Khách cùng Dương Quân vô cùng đắc ý, lập tức sợ tới mức oa oa kêu to, quỳ đến trên mặt đất bò qua phía Tần Tiêu:

- Tần Tướng quân, Tần lão gia, tha mạng ah! Tiểu nhân cũng bị các nàng sai sử, không thể không làm chuyện trái lương tâm. Làm cho...

Không chờ bọn họ nói dong dài thì Tần Tiêu không còn kiên nhẫn mặt như hàn thiết chém xuống, hai đầu lâu bay lên, cái cổ phun máu tươi chảy đầy móng ngựa.

Vi hậu cùng An Nhạc công chúa ôm nhau, tuyệt vọng cúi đầu, chờ Tần Tiêu chém giết.

Nhưng mà Tần Tiêu sửng sốt.

Khi nhìn Vi hậu nhất là An Nhạc công chúa thì Tần Tiêu căng thẳng trong lòng, thực sự kinh hãi không hiểu, giống như mặt hồ phẳng lặng có viên đá ném vào tạo sóng gió.

Hắn nhớ tới Lý Tiên Huệ...

Rất giống!

Hai mẹ con này và Lý Tiên Huệ lớn lên rất giống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.