Tần Tiêu chậc chậc lắc đầu:
- Những người này, thật đúng là biết cách làm kinh doanh, ý đồ xấu vô
khổng bất nhập (chỗ nào cũng có). Cái này tốt rồi, quần áo này vốn là ta xếp đặt thiết kế cho bộ đội huấn luyện hiện tại phổ cập toàn dân mất
rồi.
Trong lòng thầm nghĩ: đám người sẽ không nghĩ tới làm như vậy xâm phạm
bản quyền sao? Lão tử là chính chủ của phát minh đó cơ mà.
- Thế sao...
Vẻ mặt của Lý Trọng Tuấn cười xấu xa nói:
- Lão bản nương Bách Linh Lung tìm được ta, tận tình khuyên bảo mời ngươi tới đây. Sau đó, ta có thể chia hoa hồng, hắc hắc!
- Hèn hạ! Cứ như vậy đem ta bán cho kỹ viện, nếu để cho Tiên nhi biết thì xem nàng thu thập ngươi như thế nào.
Tần Tiêu tức giận mắng to:
- Những tên ở chợ phía Tây đúng là biết cách làm ăn, còn biết lợi dụng
tên tuổi. Ai! Đáng thương ta là một nam nhân tốt bị các ngươi đẩy vào hố lửa, biến thành khách làng chơi rồi!
Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ mừng rỡ cười ha hả:
- Tần huynh đệ, lời của ngươi thật đúng là vô nghĩa. Nói thật với ngươi, ngươi vừa mới vừa bước chân vào Bách Linh Lung, không tới một nén nhanh thì toàn bộ thành Trường An cũng biết ngươi đã đến nơi này.
Tần Tiêu nhìn hai tên gia hỏa lòng dạ khó lường chớp chớp đôi mắt cười
nhẹ một tiếng, trầm mặc không nói, trong lòng nghĩ: ta xem như minh bạch ý tứ của các ngươi! Không phải là muốn ta giả vờ sao? Đi dạo kỹ viện
uống hoa tửu tận tình tại thanh sắc, sa đọa tại ngõ hẻm Yên Nhai Liễu,
trầm mê trong tiên y nộ mã? Chiêu này cũng tốt, chỉ là nếu để Tiên nhi
biết được thì...
Lý Long Cơ tiến đến bên cạnh Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Đại ca. Ngày hôm qua ngươi lấy hết danh tiếng, đã có thật nhiều người
vụng trộm ghen ghét. Vũ Ý Tông ngày hôm qua ở Túc Vũ Đình có lẽ huynh
cũng thấy, hắn như muốn đập ghễ phá bàn... Hay là giấu tài một thời gian ngắn a, A Man đề nghị ngươi, gần đây nghỉ bệnh ở nhà. Đừng đi làm người hầu, mỗi ngày vui đùa khắp nơi là được rồi. Gần đây. . . Ân, nói như
thế nào đây, luôn cảm giác rất quái dị! Ngay cả Thái Bình công chúa đều
không thế nào tiến cung, chỉ lo ở bên ngoài mua đất kiến trạch tử (nhà
hoặc biệt viện) như có vẻ muốn trốn tránh chuyện gì đó.
- Chuyện gì? Đó là chuyện gì?
Tần Tiêu ngạc nhiên hỏi:
- Trong hoàng thành gần đây có phát sinh sự tình gì sao?
- Đại sự ngược lại là không có, chỉ là. . . Đều khiến người cảm giác có một dòng nước ngầm mãnh liệt chảy qua.
Lý Trọng Tuấn thấp giọng nói, sắc mặt cũng có chút nghiêm túc hiếm thấy:
- Ta cũng nghe thái tử nói đến một ít. . . Vài ngày trước, Vũ Hoàng tựa
hồ sinh bệnh rồi, Võ Tam Tư, thái tử, cùng Thái Bình công chúa đều đi
thăm. Không ngờ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông hầu hạ trước Vũ Hoàng chết sống không để cho bọn họ đi vào, vì vậy đã xảy ra xung đột!
- Còn có chuyện như vậy sao?
Tần Tiêu ngạc nhiên nói
- Hai tên này thật quá lớn mật, còn nữa, ngày hôm qua Vũ Hoàng còn ở Túc Vũ Đình gặp sứ thần Đột Quyết không phải rất tốt sao?
Lý Long Cơ liên tục làm dấu im lặng, đem thanh âm áp đến cực thấp:
- Những chuyện này, ngàn vạn đừng ở bên ngoài thảo luận! Vũ Hoàng gần
một hai năm nay, tình huống thân thể càng sa sút, lúc tốt lúc xấu. Ngày
hôm qua sợ là chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, mới triệu ngươi trở về,
chiếu gặp sứ thần Đột Quyết. Chỉ cần nàng bệnh nằm xuống, huynh đệ
Trương Dịch Chi trắng trợn phong tỏa tin tức, không được thông báo.
Hoàng đế cũng đem sự tình, thuận tay chuyển giao cho hai người huynh đệ
giao cho bọn họ đi quyết đoán. Ồ! Thật là có chút lộn xộn! Ngay cả chiết tử (sổ con) của các bộ chúng thừa hội thẩm, đám người cũng có thể phê
được.
- Vì thế, ta đoán chừng, gần đây sẽ có nhiễu loạn....
Lý Trọng Tuấn cau mày nói:
- Tần huynh đệ, cây cao đón gió , ngươi ngàn vạn chớ chọc xảy ra chuyện
gì. Cáo bệnh về nhà, dùng sức giả bộ đi, thuận tiện nhắc nhở mấy tên
tướng quân dưới trướng, trong khoảng thời gian này đừng đi ra gây
chuyện, ngoan ngoãn trong phủ Đông Cung Tả Vệ Suất. Về phần Tương nhi,
cái này ngươi yên tâm, ta sẽ đi gặp mặt thái tử thay ngươi nói rõ ràng.
Phụ vương ta tuy rằng nhu nhược vô năng, nhưng kỳ thật cũng là một người biết chuyện. Tin tưởng hắn sẽ không trách tội của ngươi.
Tần Tiêu thở ra một hơi dài, chậm rãi gật đầu, như có điều suy nghĩ nói:
- Đã minh bạch. . . Sáng sớm trước hắc ám, trầm mặc trước khi bộc phát
sao? Ta giả vờ thì được, sa đọa cũng được, chỉ sợ Tiên nhi, trở về sẽ để cho ta ngủ phòng khách, không cho ngủ trên giường nữa nha. . .
- Tiên nhi thông tình đạt lý dịu dàng thiện lương như vậy sẽ không làm thế đâu.
Hai người cười hắc hắc mờ ám:
- Người không phong lưu uổng thiếu niên mà! Hơn nữa, chúng ta hai người
đều theo chân ngươi cùng đi thơm lây, đến Bách Linh Lung ăn chùa một
hồi, cũng không phải tất cả mọi người có thể làm được.
Tần Tiêu làm bộ thở dài một tiếng:
- Ai, thật sự là giao hữu vô ý! Ta đây là một nam nhân tốt sao lại bị các ngươi làm xấu đi.
- Xàm!
- Giả vờ đi!
- Ta nói rất nghiêm túc! Các ngươi nhìn ta xem, rất thanh thuần a!
- Nói như đánh rắm, nữ nhân bên cạnh ngươi có thể tạo ra một quân đội để chiến tranh rồi.
Ba người đang cười đùa giỡn thì cửa vào nhẹ nhàng có tiếng gõ, một thanh âm dịu dàng uyển chuyển vang lên:
- Nhị vị điện hạ, Tần tướng quân, ta có thể vào không?
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Đại chưởng quỹ Phong Nhị Nương đến rồi!
Lý Trọng Tuấn vội ho một tiếng:
- Vào đi Nhị nương.
Một nữ tử tư thái phong tình mặc váy dài màu phấn sa nhanh nhẹn đi đến, cảm xúc vui vẻ trên mặt nàng làm cho người ta như tắm gió xuân, nàng
thi lễ một cái nói:
- Dân nữ bái kiến Vệ Vương điện hạ, Lâm Truy Vương điện hạ, Tần tướng quân.
Lý Trọng Tuấn khoát tay áo, không có hảo ý tư nhìn thoáng qua Tần Tiêu:
- Miễn lễ a. Phong Nhị Nương, người này ta phải hao hết tâm tư, nài ép
lôi kéo trên tay lão bà của người ta đoạt đến cho ngươi. Chiêu đãi như
thế nào, ngươi cần phải nhìn mà xử lý ah!
Phong Nhị Nương mắt ngọc mày ngài cười cười:
- Điện hạ yên tâm! Ba vị đều là khách nhân Bách Linh Lung, , dân nữ sao
dám lãnh đạm. . . Tần tướng quân, ngài hiện tại chính là đại nhân vật
của Trường An, ngài tới nơi đây lập tức khiến toàn bộ Bách Linh Lung
chiếu sáng không ít a.
Tần Tiêu khoát tay áo nói:
- Phong lão bản thật sự là quá rất biết nói chuyện, ta cũng không phải bó đuốc ngọn nến, như thế nào có thể chiếu sáng được.
Phong Nhị Nương không chỉ biết nói chuyện, hơn nữa cổ trắng má đào, vũ
mị đa tình. Một đôi mắt hạnh lúc nào cũng câu hồn; ngực đầy đặn eo
nhỏ, cánh tay ngọc cặp mông đầy đặn, quả thực chính là vưu vật khiến
người ta yêu mến. Hơn nữa nhìn mặt mũi của nàng, tựa hồ căn bản đoán
không ra tuổi. Nếu không phải nói rõ thân phận nàng chính là lão bản
nương của Bách Linh Lung, khi gặp trên đường còn có thể tưởng là tiểu
thư phu nhân của một nhà nào đó.