Khói báo động bay lên phất
phới, Long khởi cuốn ngựa hí dài kiếm khí như sương. Tâm giống như nước
Hoàng Hà mênh mông, hai mươi năm ngang dọc ai có thể chống đỡ! Hận muốn rút trường đao, bao nhiêu thủ hạ hồn chôn xương tha hương. Có tiếc gì
trung tâm báo quốc, khi than thở huyết lệ rơi đầy mặt. Móng ngựa đi nam
người bắc nhìn qua, người bắc nhìn qua cỏ xanh vàng bụi bay cuồn cuộn.
Ta nguyện gìn giữ đất đai phục mở khai cương, lồng lộng Đại Đường nhìn
qua tứ phương!
Một khúc này phi kiếm trở vào bao!
Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ vỗ án.
- Tốt! Tốt một khúc ‘ lồng lộng Đại Đường nhìn qua tứ phương ’, thật sự là hào khí trùng thiên, rung động đến tâm can!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Diệu quá thay diệu quá thay! Cường tráng quá thay cường tráng quá thay!
- Ồ, khoa trương hắn hai câu thì giống như Trương Húc người điên kia a.
Lý Trọng Tuấn bĩu môi, nói:
- Nhưng mà bài hát này bất luận là ca từ hay là làn điệu, quả nhiên là
dõng dạc, khí phách hùng hồn. Làm cho ta nghĩ tới khúc Tần Vương Phá
Nhạc Trận, làn điệu hai khúc này hơi giống nhau a.
Lý Tiên Huệ nhìn vào trong mắt, nghe vào trong tai, lại âm thầm có một
chút u buồn. Bởi vì nàng biết rõ Tần Tiêu bình thường trầm ổn giỏi
giang, hắn làm người hôm nay lại không bị trói buộc. Xem ra mấy ngày gần đây áp lực quá lớn rồi, hiện tại mới mượn rượu phát tiết.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Trẻ không chơi già hối hận. Ta đúng là nhớ Trương Húc.
Dứt lời đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một bầu rượu uống ừng ực vào trong miệng.
Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ hai mặt nhìn nhau một hồi, trầm mặc không nói.
Tần Tiêu lại ngồi xuống, thở dài một hơi, nói ra:
- Hôm nay trong nội tâm bị đè nén, hiện tại cuối cùng là phát tiết được
rồi. May mắn có các ngươi là tri kỷ hảo hữu uống rượu giải sầu với ta,
bằng không ta sẽ bị đè nén mà chết.
- Đại ca...
Lý Long Cơ khẽ cười nói:
- Không bị người ghen ghét là tài trí bình thường. Ngươi bây giờ anh
hùng thiếu niên, danh tiếng chính thịnh, có người không quen nhìn, muốn
chèn ép ngươi xuất đầu cũng là đương nhiên, không nên để vào trong lòng.
Lý Trọng Tuấn cũng nói:
- Đúng vậy a! Từ trước trong triều đình chính là như vậy. Dệt hoa trên gấm là nhiều nhất, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ít càng thêm
ít. Những người kia đều ước gì người khác gặp nạn còn mình thăng quan
phát tài, vừa thấy có người không may thì bỏ đá xuống giếng, không đi
lên giẫm vài cước là may rồi. Nhất là tiểu nhân nham hiểm như Vũ Ý Tông, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Huống chi ngươi bây giờ là Thái Tử Vệ
Suất đại tướng quân, hắn là người Võ gia, từ khi bắt đầu đã xem ngươi là kẻ thù chính trị. Hắn như không hạ thủ với ngươi thì đó mới là kỳ quái.
Lý Long Cơ thở dài một hơi, nói:
- Từ khi Vũ Hoàng đăng cơ thì giết không ít vương công họ Lý. Hiện tại
những người còn lại của chúng ta cả ngày đều ai không kẹp đuôi làm
người. Đám Võ Tam Tư thì ngang ngược càn rỡ tới cực điểm, lúc nào cũng
mong thái tử rớt đài, bọn chúng sẽ lên làm làm chủ giang ơn. Trong vương công Lý gia thì chỉ có Thái Bình công chúa được Vũ Hoàng sủng ái, đồng
thời lại là con dâu của Võ gia, trong triều xem như có chút phân lượng
và thực lực. Mặt khác...
Lý Long Cơ lắc đầu, nói:
- Tam ca có thể chỉ huy nam nha cũng đã xem như cực hạn, nhưng hoàng
đế gần đây gia tăng không ít thực lực cho thái tử. Binh quyền trong tay
tam ca đối với người Võ gia nắm quan cao chức trọng trong quân đội cũng
lộ ra có chút không có ý nghĩa.
- Ta đây biết rõ.
Lý Trọng Tuấn uống xong một chén rượu, có chút nặng nề nói ra:
- Lúc trước chỉ huy Tả Vũ Lâm Vệ, tuy nói Vũ Ý Tông là thủ hạ ban sai,
nhưng nói như thế nào trong tay mình còn có chút thực quyền, còn có Lý
Tư Trùng, Độc Cô Húy Chi, Sa Trá Trung Nghĩa một đám thân tín. Hiện tại
bị điều đến nam nha, biểu hiện ra ngoài thì phủ binh Trường An đều nghe ta tiết chế. Nhưng mà trong mười hai hệ phái thì không có nghe theo
lệnh của ta. Căn bản không có thể nuôi dưỡng tình cảm được, cũng không
cách nào dựng được uy tín. Những quyền tiết chế binh mã nằm trong tay
mười hai tướng quân. Những thân tín của ta cũng bị xâm hại, điều nhiệm
tới những chức vụ hư danh. Cho nên hiện tại ta chẳng qua chỉ là cái vỏ
bọc mà thôi.
- Cho nên...
Lý Long Cơ hơi dừng một chút, chậm rãi nói:
- Tính toán ra hiện tại trong mấy người chúng ta cũng chỉ có đại ca
trong tay còn nắm bốn ngàn Tả Suất Vệ Đội, cũng xem như có thực quyền.
Toàn thân Tần Tiêu kích linh, tỉnh rượu hơn phân nửa, gật gật đầu:
- A Man, ta hiểu ý của ngươi.
Lý Long Cơ mỉm cười nói:
- Dùng thông minh cơ trí của đại ca có lẽ sớm nghĩ tới quan hệ lợi hại trong đó.
Lý Trọng Tuấn sững sờ sững sờ:
- Các ngươi đang nói bí hiểm gì đó? Có chuyện nói rõ ràng không được
sao? Ta hiện tại uống chút rượu rất nhiều chuyện nghĩ mãi không rõ, các
ngươi cũng đừng chơi hư chiêu!
- A Man ca ca...
Lý Tiên Huệ nói khẽ.
- Tần đại ca áp lực đã rất lớn, ngươi không nên nói những lời này, lại làm cho hắn cảm thấy áp lực quá lớn.
Tần Tiêu nhìn Lý Tiên Huệ mỉm cười:
- Không có sao. A Man nói là lẽ phải. Nếu không có hắn điểm tỉnh ta cơ hồ cũng có chút nghĩ mãi không rõ.
Lý Trọng Tuấn bừng tỉnh đại ngộ:
- Hiểu rồi, hiểu rõ rồi! Ta biết rõ các ngươi nói là cái gì. Tiên Nhi,
nha đầu ngươi còn học theo Tần Tiêu tiểu tử này rồi, lại nói một nửa
còn lại phải suy đoán, muốn lừa gạt tam ca sao?
Lý Tiên Huệ cười khanh khách:
- Mới không phải! Chuyện của nam nhân các người ta không muôn biết nhiều, nhưng mà chỉ có suy đoán lung tung.
Tần Tiêu mặc cho ba người bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm, chính mình
bắt đầu trầm mặc, trong lòng nghĩ đến: Lý Long Cơ là một nhân vật bình
thường. Hắn nhìn vấn đề và làm chuyện gì đều có sâu xa, luôn từ góc độ
người ngoài cuộc mà quan sát, khách quan tinh tường suy nghĩ vấn đề. Hắn nói đúng vậy, hiện tại Võ Tắc Thiên tuổi tác đã cao, tình huống thân
thể cũng không bằng lúc trước. Vạn nhất lúc nào tấn thiên hoặc là đến
đột nhiên băng hà, bọn người Võ Tam Tư còn nhàn rỗi sao? Thái tử Lý Hiển trong tay không quyền không thế, chính là một khối thịt mỡ nằm trên
thớt! Đến lúc đó Võ Tam Tư nếu dùng vũ lực đoạt quyền, vậy Tả Suất Vệ
Đội trong Đông Cung của thái tử nhân số nhiều nhất, duy nhất không phải
đại tướng chủ soái kiêm nhiệm đảm nhiệm, đây là con bài duy nhất trong
tay của thái tử.
Hiểu rồi, ý của Lý Long Cơ chính là muốn ta giấu tài bảo toàn thực lực,
không nên làm danh tiếng thái thịnh, bởi vì một ít việc nhỏ mà xảy ra
xung đột với người trong triều thì huyên náo lật thuyền, đem bài tẩy
trong tay Lý gia lãng phí!
Được rồi, cho dù không phải vì Lý gia, không phải vì nước vì dân vĩ đại
như thế, xem như tới lúc đó cũng nên vì ác khí ngày hôm nay mà báo thù,
từ hôm nay trở đi lão tử sẽ 'trang Bức', ra vẻ đáng thương!