Ta là Đại Tướng Quân, tốt xấu cũng là đại quan triều đình, được đứng ở độ cao chính trị, quan sát chiến tranh. Một mặt tiết hận, thực sự không có ý nghĩa gì cả! Tin tưởng Trương Nhân Nguyện cũng sẽ không làm chuyện loại này.
Đại quân trú đóng một đêm, bình yên vô sự. Hậu quân của Trương Nhân Nguyện phái người đưa lên thư tín. Nói Hữu Uy Vệ đại quân mang theo dân phu và đồ quân nhu đã đi tới đại sa mạc. Tần Tiêu gửi lại một phong thư, kêu Trương Nhân Nguyện yên tâm lớn mật thẳng tiến, con đường phía trước một mảnh bình an và quang minh.
Trên Ngưu Đầu Sơn kia, Tần Tiêu đưa mắt nhìn bốn phía, không khỏi cười nói:
- Nơi này, thật đúng là thiên nhiên bình chướng. Ở chỗ này xây dựng vài cái phong hoả đài thật tốt. Đi phía trước chính là Âm Sơn, người Đột Quyết dám can đảm có hành động gì khác, nơi này có thể phát hiện trước tiên, đốt lên phong hoả đài, cảnh báo Thụ Hàng Thành ở phía sau. Ha ha! Ý kiến hay, sau này đưa kiến nghị cho Trương Nhân Nguyện đi!
Đại quân vượt qua Ngưu Đầu Sơn, thẳng đi đến Chân Nặc Thủy, cấp tốc kéo doanh trại đến. Tiền phương Đặc Chủng Doanh tin tức phi báo truyền đến "phía Bắc Âm Sơn một vạn quân đội Đột Quyết, đang vượt qua Âm Sơn hướng tới phía Nam xuất phát. Tướng lĩnh dẫn quân là Đột Quyết Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ, đệ đệ của Mặc Xuyết".
Tần Tiêu không khỏi xoay người cười nói:
- Đệ đệ của Mặc Xuyết, muốn tới làm gì?
Lập tức lại đối với tướng sĩ Đặc Chủng Doanh đến truyền tin nói rằng:
- Nói cho Hình Trường Phong, để hắn đem hướng đi của Khuyết Đặc Lặc điều tra rõ ràng. Mặt khác, Khuyết Trì Lặc huynh đệ, Tả Hiền Vương Mặc Cức Liên, tốt nhất còn có tin tức về Đột Quyết quân sư Thôn Dục Cốc gì đó kia cũng thăm dò tìm kiếm cho ta.
Truyền tin tướng sĩ Đặc Chủng Doanh mới vừa đi, Tần Tiêu lập tức hạ lệnh:
- Hiệu lệnh lục quân, đẩy nhanh tổ kiến doanh trướng công sự. Trung quân kỵ binh, theo bản tướng xuất phát, đến chân núi Âm Sơn một chuyến!
Phạm Thức Đức vội hỏi:
- Đại Tướng Quân, Đột Quyết tuy rằng chỉ có vạn người, thế nhưng chiếm hết địa lợi, Đại Tướng Quân không thể lỗ mãng nha! Vẫn là dẫn thêm người đi nghênh địch tốt hơn!
- Nghênh địch?
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Địch nhân không phải dùng để hoan nghênh, chỉ dùng để đến chiến đấu và giết. Ta xem Đột Quyết Tả Sương Vương này không giống như là đến khiêu chiến. Bằng không, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức chỉ dẫn theo một vạn người, giống như tới cửa tìm chết vậy.
- Dù sao trước đó không lâu, chúng ta còn thống kích chủ lực tinh nhuệ của bọn họ, chiến đấu lực của chúng ta, bọn họ trong lòng đều đã biết rõ. Không chừng có cái quỷ kế nhỏ gì, ta đi thăm dò tìm kiếm lại nói. Trung quân cũng có năm sáu nghìn kỵ binh, đánh cũng không cần sợ hắn. Phạm tiên sinh yên tâm, tướng quân trong doanh trại kiến tạo đôn đốc tốt rồi.
Phạm Thức Đức không khỏi lắc đầu cười:
- Lão hủ ở trong triều đình coi như là hỗn gần ba mươi năm. Trong mấy năm nay, còn không có vị tướng quân nào, dám một mình thâm nhập trong phạm vi thế lực của người Đột Quyết phóng đãng không kềm chế được như vậy. Cũng chỉ có Đại Tướng Quân như vậy mới khiến người Đột Quyết nghe tin đã sợ mất mật. Đại Đường Chiến Thần mới dám làm loại chuyện này.
Tần Tiêu cười lớn bước ra khỏi quân trướng:
- Lại được vỗ mông ngựa!
Trung quân sáu nghìn kỵ binh, tinh kỳ rực rỡ, nổi trống mà vào, thẳng chỉ Âm Sơn Nam Lộc. Đến chỗ đó, từ xa đã thấy một vạn kỵ binh Đột Quyết đã bày xong trận thế, như là đang chờ đợi Tần Tiêu.
Tần Tiêu mắt lạnh nhìn trận thế của bọn họ một hồi, kỵ binh Đột Quyết luôn luôn cuồng vọng tự đại. Ngày hôm nay không có bày ra trận hình đột kích phong tiễn, mà là trận thế tứ giác viên phòng thủ. Người cầm đầu soái kỳ đứng ở trung quân, tiền quân giơ lên cung tiễn, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Tần Tiêu không khỏi cười lạnh một tiếng, mang theo Quách Tử Nghi, Mặc Y và La Vũ Phong cầm soái kỳ đã thúc ngựa đi ra trong trận, tiến lên mấy bước, mã tiên chỉ một cái:
- Đột Quyết đại quân nghe đây, ta là Đại Đường Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân Tần Tiêu!
Đang chuẩn bị sính hạ uy phong gầm lên vài tiếng, nghĩ lại một chút còn nói thêm:
- Các ngươi trước tiên sẽ nói tiếng Hán ra đi!
Tần Tiêu thanh âm trung khí mười phần, tuy rằng cách một tiễn, vẫn làm cho trong trận doanh Đột Quyết khiến cho một trận rối loạn nho nhỏ. Sau một lát, trong trận Đột Quyết như thủy triều dũng mãnh mở ra, đầu đội mũ cắm một cái lông chim, khoác áo giáp lông lân của vùng Trung Nguyên đúc tạo, chậm rãi đi ra trong trận.
Tần Tiêu thấy tướng quân người Đột Quyết đã đi ra, ngược lại cũng bội phục dũng khí của hắn. Đem Phượng Sí Lựu Kim Thang ném cho sĩ tốt ở phía sau khiêng đỡ. Khẽ nhấc tay lên, dẫn theo Mặc Y, Quách Tử Nghi và soái kỳ phía sau cũng hướng phía trước đi đến.
Ở giữa hai đại quân, mấy kỵ binh đi tới chính giữa, giao mã một chỗ.
Tướng quân Đột Quyết đi đến kia, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, ngược lại cũng là ngày thường cương nghị dũng mãnh, trong ánh mắt hơi có vài phần thần thái, nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu một trận, một tay đặt lên ngực, hơi khom xuống thắt lưng, dùng tiếng Hán thập phần lưu loát nói rằng:
- Xin chào Tần Đại Tướng Quân! Tệ nhân chính là Đột Quyết Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ, may mắn có thể cùng Đại Tướng Quân trước trận nói chuyện.
- Nguyên lai là Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ đại nhân, thất kính.
Đốt Phiên Bồ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc còn hơi chút tâm hư nhìn Tần Tiêu, nói rằng:
- Nghĩ không ra, Tần Đại Tướng Quân cư nhiên còn trẻ tuổi như vậy...
Tần Tiêu nhếch miệng cười:
- Quý Hãn Quốc Khuyết Đặc Lặc, không phải so với ta còn trẻ hơn sao? Ngược lại cũng giết người phóng hỏa làm được bất diệc nhạc hồ a. Hiện tại hình như không phải thời gian nói chuyện phiếm vô nghĩa. Đốt Phiên Bồ đại nhân hỏa lực tập trung như thế, không biết có dụng ý gì? Nếu là muốn chiến, ngươi ta đều trở lại trung quân, nổi trống đánh lên một hồi ngược lại cũng thống khoái tràn trề.
Đốt Phiên Bồ liên tục xua tay:
- Không không, Đốt Phiên Bồ mang binh đến đây, cũng không phải ý tứ muốn cùng Đại Tướng Quân khai chiến. Đốt Phiên Bồ tự nhận cũng không phải đối thủ của Đại Tướng Quân, chỉ là muốn đến thỉnh cầu Đại Tướng Quân muốn một kiện đồ vật. Lập tức trở về phía Bắc Âm Sơn, tuyệt không quanh quẩn ở xung quanh của Đại Tướng Quân.
- Muốn đồ vật sao?
Tần Tiêu cười nhạt:
- Đột Quyết các ngươi từ Đại Đường lấy đi đồ vật còn thiếu sao, lại muốn tìm ta đòi đồ vật gì vậy? Nói đi, nếu là vàng bạc châu bảo, có lẽ ta có thể tặng cho ngươi một chút, coi như là lễ gặp mặt riêng giữa chúng ta. Vùng Trung Nguyên của ta cái khác không có, chính là tiền hơi nhiều chút. Nữ nhân sao, đó là tuyệt đối không có. Còn có dưới chân ngươi hiện tại đang giẫm lên, từ hôm nay trở đi cũng chính là ranh giới thần thánh của Đại Đường ta. Loại đồ vật này cũng là tuyệt không thể cho được.