Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 202: Chương 202: Bị chết dâm đãng như thế




Tử Địch dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Làm thì làm! Không phải là cùng nàng hỏi một ít vấn đề sao? Đơn giản quá, ta làm. Các người chờ đợi tin tức tốt lành của ta đi.

Dứt lời, Tử Địch phủi phủi đít, nghênh ngang đi đến phòng giam giữ Tô Tiểu Liên ở phía sau.

Tần Tiêu cười ha ha nói với Cát Hiển Nghiệp:

- Cát đại nhân, chuyện của Tô Tiểu Liên giao cho tiểu nha đầu này đi. Vì sao Mã Thành Kiền chết đi, rất nhanh có thể rõ ràng rồi. Chúng ta thừa dịp trong khoảng thời gian này, đi tới nhà Mã Thành Kiền nhìn xem. Có lẽ còn có có chút manh mối đấy.

Tất cả mọi người nghi hoặc khó hiểu, hai mặt nhìn nhau một hồi. Lý Tiên Huệ lo lắng nói:

- Tần đại ca, Tử Địch thật sự được sao? Nữ nhân Tô Tiểu Liên kia rất quái dị, đem sự tình như vậy giao cho Tử Địch có phải quá mạo hiểm không?

Tần Tiêu tràn đầy tự tin mỉm cười:

- Yên tâm đi, chỉ cần nàng hỏi như những gì ta dặn thì nhất định có thể làm được, không có việc gì đâu. Muội đừng coi thường tiểu nha đầu này, tuy rằng nàng lúc nào cũng có bộ dạng không chỗ nào câu thúc không có tim không có phổi, kỳ thật cũng là quỷ tinh linh, rất lém lỉnh đó.

Lý Tiên Huệ nháy đôi mắt, mập mờ cười:

- Tần đại ca, lúc nào đối với Tử Địch rất hiểu rõ như vậy hả?

Tần Tiêu sử xuất thủ đoạn quen dùng "giả ngu" nhìn không chớp mắt, giọng không thay đổi nói:

- Ah, ở chung thời gian còn dài tự nhiên hiểu được. Tiên nhi, muội cùng Phạm tiên sinh, ở lại bên trong huyện nha nghỉ ngơi đi. Ta cùng với Lý tướng quân, Cát huyên nha đi tới nhà Mã Thành Kiền rồi sẽ trở lại.

Lý Tiên Huệ thản nhiên nói:

- Muội ... Không thể đi sao?

Tần Tiêu chớp chớp đôi mắt:

- Muội vẫn nên ở tại chỗ này nghỉ ngơi đi. Thời tiết quá nóng. Cát đại nhân, chúng ta đi thôi.

Hai nữ nhân mập dẫn theo Tần Tiêu cùng đám người Cát Hiển Nghiệp vào trong phòng củ Mã Thành Kiền khi còn sống. Tần Tiêu xem xét hình thức của gian phòng, không khỏi nhíu nhíu mày bởi vì hiện trường đã bị trở nên tan hoang, đoán chừng chính là hai nữ nhân kia tìm kiếm khối bảo ngọc mà thành.

Tần Tiêu nói với Cát Hiển Nghiệp:

- Cát đại nhân, ngươi hẳn là không có dặn dò không được phá hỏng hiện trường sao? Hiện giờ ở chỗ này loạn thất bát tao, đối với chuyện tra tìm manh mối rất bất lợi.

Cát Hiển Nghiệp hổ thẹn nói:

- Hạ quan đã dặn dò qua nhưng không có nghiêm lệnh. Mẫu thân cùng thê tử của Mã Thành Kiền Từ trước đến nay nổi danh đanh đá, hạ quan cũng không quá quan tâm liên hệ cùng các nàng. Vì thế ... sau khi mang thi thể của Mã Thành Kiền đi cũng không trở lại xem xét.

Trong lòng Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng: giả vờ hồ đồ. Người như ngươi mà cũng phá án, trước để cho ngươi nhớ lại, đến lúc đó cùng tính một lượt.

Hiện trường lộn xộn vô cùng, nơi có chứng cớ tối trọng yếu nhất trở thành địa phương loạn nhất. Cơ hồ đệm chăn cũng bị xé thành mảnh nhỏ rồi. Xem ra hai nữ nhân kia, thật đúng là chỉ có tâm tư đi tìm khối bảo ngọc, còn chuyện Mã Thành Kiền chết ngoài biểu hiện thương tâm ta thì không quan tâm bằng khối bảo ngọc này.

Tô Tiểu Liên là tiểu thiếp nuôi ở ngoại trạch, trong một phòng ở độc lập, một cái sân nho nhỏ đơn giản, không có trang trí xa hoa. Trong nội viện có một cái giếng nước, bên trên có ròng rọc kéo nước cùng dây thừng. Tần Tiêu đi đến bên cạnh giếng nhìn nhìn, một cỗ khí tức u hàn ẩn ẩn đập vào mặt, hắn uống một ngụm nước cho tỉnh táo.

Hai nữ nhân nhịn không được phiền, lại líu ríu đem Cát Hiển Nghiệp vây lại. Ngươi một câu, ta một câu nhao nhao lên. Tần Tiêu nhìn thấy mà tâm phiền, âm thầm gọi gã sai vặt Mã Tam qua một bên, hỏi hắn:

- Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi thành thật trả lời ta. Đáp được tốt, bổn quan có phần thưởng. Đáp được không tốt thì dùng tội lừa gạt Ngự Sử luận xử. Ngươi nghe rõ chưa?

Mã Tam hoang mang rối loạn gật đầu:

- Đại nhân xin cứ hỏi. Khen thưởng tuyệt đối không dám nghĩ, có chuyện biết tiểu nhân nhất định sẽ nói. Lão gia chết không minh bạch như vậy, tiểu nhân cũng hy vọng có thể sớm ngày tìm ra hung phạm, cho lão nhân gia một cái công đạo.

- Ừ...Được rồi!

Tần Tiêu gật gật đầu hỏi:

- Ngươi trả lời ta trước, là ai phát hiện ra thi thể Mã Thành Kiền đầu tiên?

Mã Tam đáp:

- Đương nhiên là Tô Tiểu Liên. Ngày đó sắp hừng đông, nàng đột nhiên hoảng loạn hét lớn, tiểu nhân bởi vì ở gần nên chạy tới trước, sau đó nhìn thấy thi thể lão gia ở trong phòng của nàng.

- Vậy, trừ ngươi cùng Tô Tiểu Liên đâu này? Ai là người chứng kiến nữa?

- Lúc ấy tiểu nhân sợ hãi, phải đi báo quan. Đêm đó chỉ có tiểu nhân cùng lão gia đến nơi này, vì vậy có lẽ không có người vào được. Lão phu nhân, cùng phu nhân cách nơi này xa hơn một chút, thời điểm nhận được tin tức ngược lại tới muộn hơn cả đám quan sai. Ngoại trừ tiểu nhân cùng Tô Tiểu Liên hẳn là Cát đại nhân nhìn thấy thi thể của lão gia.

- Cát Hiển Nghiệp?

Trong lòng Tần Tiêu nghi hoặc, lập tức lại hỏi:

- Ta hỏi lại ngươi, Cát đại nhân cùng lão gia nhà các ngươi quen biết nhau sao?

- Có lẽ. . . Hẳn là rất quen đấy. Tiểu nhân thấy lão gia cho Cát đại nhân vài món lễ vật, đều là bảo thạch, đồ đạc từ Đột Quyết buôn bán tới. Cát đại nhân, tựa hồ thật thích đồ vật của Đột Quyết. Ah đúng rồi, lần trước đại thọ Lão phu nhân, Cát đại nhân còn đi mừng thọ, hắn cùng Lão phu nhân cùng phu nhân, có lẽ cũng đều tương đối quen thuộc.

Tần Tiêu thầm nghĩ: ta nói như thế nào kỳ quái như thế, hai nữ nhân lại hung hãn như lưu manh, không có lý do gì đùa nghịch đến cả người trong quan phủ, Thì ra là người quen biết cũ, mới không có cố kỵ như vậy, Đoán chừng Cát Hiển Nghiệp ngày bình thường vẫn hay qua lại với Mã Thành Kiền, tìm được chỗ tốt gì đó làm cho quan hệ hai nhà "Thân mật khăng khít" như thế. Cát Hiển Nghiệp vì sao trước đó không chủ động nhắc tới ta điều này?

Tần Tiêu lại hỏi:

- Ngươi mời đám người Cát Hiển Nghiệp tới, đám người liền đem thi thể Mã Thành Kiền thu đi phải không? Còn nữa, ngươi lúc ấy vào nhà có chứng kiến bảo ngọc trên người Mã Thành Kiền không?

Mã Tam nói:

- Trước khi Cát đại nhân dẫn người đến, trong phòng chỉ có Tô Tiểu Liên ở đó một người. Lúc ấy tiểu nhân đều sợ hãi, ở đâu còn chú ý tới những chuyện này. Hơn nữa, lão gia ngày bình thường đều giấu ngọc trong người, trừ phi là người thân cận tiếp xúc da thịt như Tô Tiểu Liên, nếu không ai còn có thể lấy được. Vì thế tiểu nhân mới suy đoán, là Tô Tiểu Liên trộm bảo ngọc của lão gia. Sau đó tiểu nhân đem những chuyện này nói cho phu nhân cùng Lão phu nhân, để đám người đi cáo trạng.

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Được rồi, tạm thời hỏi tới đây. Những lời này, không được nói với bất kỳ ai, có biết không?

Mã Tam gật đầu nói:

- Tiểu nhân minh bạch, đại nhân yên tâm. Ta liều chết cũng không nói với ai nữa.

Tần Tiêu thầm suy nghĩ nói: Mã Tam biết sự tình thật đúng là không ít, hơn nữa, bản thân hắn cũng không thoát được hiềm nghi, xem như là nhân vật mấu chốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.