Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 699: Chương 699: Biểu diễn gia Dương Ngọc Hoàn. (1)




Tử Địch đứng phía sau làm ra vẻ đau đớn, mắng:

- Lại một kẻ trúng độc! Ngọc Hoàn nha đầu thật không có đầu óc, quả thật là hoa si, tùy ý cho tên xấu xa kia lừa dối...Ôi, vì sao nàng lại giống như Tiên nhi tỷ bọn họ, đều tín nhiệm tên dâm tặc kia như vậy đây? Nhớ năm đó, ta không cẩn thận bước lên thuyền tặc, biến thành mụ già chỉ biết sinh con dưỡng cái...trước kia ta vốn là thiếu nữ thanh xuân không chút ràng buộc đâu. Hiện tại cả ngày phải cùng tắm tã mà qua, thật hoài niệm ngày tháng hành hiệp giang hồ trước kia nhé!

Tần Tiêu nắm tay Dương Ngọc Hoàn đi tới sau lưng Tử Địch, đột nhiên lên tiếng:

- Lẩm bẩm cái gì đây?

Tử Địch “oa” một tiếng hoảng sợ, xoay đầu lại oán hận nói:

- Đang mắng huynh thôi! Cưới nhiều lão bà như vậy nhưng không có người nào thật sự yêu thương! Huynh xem muội, hiện tại mỗi ngày mang nhi đồng giặt tã, sắp ngao thành mụ già xấu xí!

Dương Ngọc Hoàn hì hì cười rộ lên:

- Tứ nương, tỷ có giặt tã hay mang Tứ Đầu sao? Hình như muội chưa từng nhìn thấy qua đi! Chỉ thấy nhũ mẫu giặt tã, mà hơn phân nửa thời gian đều do nhũ mẫu cùng tam nương trông nom Tứ Đầu thôi, ngay lúc ngủ cũng do nàng chiếu cố vậy! Mỗi đêm tỷ không ở trong phòng muội nói chuyện phiếm, thì lại ở cùng một chỗ với hầu gia ca ca đó thôi!

Tử Địch oán hận bị nàng vạch trần, nhất thời vẻ mặt đau khổ, reo lên:

- Lại nhiều hơn một người hát đệm cho hắn...ngày tháng sau này không cách nào trôi qua!

Tần Tiêu ha ha cười to, một tay ôm lấy nàng, ba người cùng nhau quay về nhà. Tử Địch không tình nguyện giãy dụa vài cái, cũng ỡm ờ đi theo, nhưng trong lòng thầm tính toán: Bốn nữ nhân phân một nam nhân, vốn đã không đủ. Hiện tại lại nhiều hơn một người đầu! Dương muội cũng như thân muội chúng ta, vậy thì dễ tính. Sau này không cho thêm vậy! Ai dám vào cửa ta sẽ chắn ai, bằng không ai cũng nghĩ Tần gia là cái chợ đâu, lưu manh nào cũng có thể đi vào, hừ!

Tần Tiêu mang theo hai nàng chậm rãi đi tới, vừa dặn dò hai nàng tùy cơ hành động, thấp giọng nói:

- Tuyệt không để cho hoàng đế mang đi Ngọc Hoàn, nhưng lại không thể để cho hắn cứ nhớ nhung mãi, biết không? Trong chốc lát, các muội cứ làm như vậy, như vậy...

Dương Ngọc Hoàn ghé sát tai nghe được buồn cười, không khỏi che miệng cười khúc khích. Tử Địch lại há miệng, lớn tiếng cười to:

- Ha ha, lại muốn làm loại thủ đoạn nham hiểm này! Thật thú vị nga!

Tần Tiêu cũng cười, sau đó nghiêm túc nói:

- Nhưng phải chuyên tâm cẩn thận, đừng làm lộ! Nếu làm không tốt khiến cho hoàng đế khó chịu, đây chính là tội khi quân đâu! Tuy nói hiện tại hắn tự xưng là huynh đệ của ta, nhưng lòng người đều là thịt, nói không chuẩn xác sẽ khiến trong lòng hắn có khúc mắc biết không!

Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn liên tục gật đầu:

- Biết rồi, yên tâm!

Tần Tiêu cười xấu xa, hắc hắc nói:

- Ngọc Hoàn, một lát phải ủy khuất muội một chút vậy! Nhớ kỹ nga, muội cứ xem như mình đang khiêu vũ, ca hát biểu diễn, nghĩ tới chuyện cực kỳ thương tâm, dùng sức khóc, biết không? Làm xong hôm nay sẽ không còn chuyện gì nữa!

Dương Ngọc Hoàn cười khanh khách:

- Muội biết rồi, hầu gia ca ca! Một lát nữa nếu không khóc được, muội sẽ để tứ nương đánh vài cái là được, hì hì!

Tần Tiêu buồn cười:

- Được, không nói nữa. Ta về nhà trước, trời sắp tối rồi, các nàng cũng đừng về quá muộn. Ước chừng một nén nhang thời gian sau là có thể!

- Được, được!

Hai nàng liên tục gật đầu, trong lòng Tần Tiêu cười thầm, đi nhanh về sân viện.

Về đến nhà, cuộc chiến trên bàn mạt chược đang say sưa kịch liệt. Lý Long Cơ thậm chí xăn lên tay áo, hết sức chăm chú sờ bài, vẻ mặt khẩn trương mười phần, nhìn qua giống như vô cùng đầu nhập.

Thạch Thu Giản thủ vệ ngoài cửa nhìn thấy Tần Tiêu trở về, đang định khom người hành lễ thì Tần Tiêu vung tay ngăn cản, không chút tiếng động đi tới sau lưng Lý Long Cơ. Vừa nhìn xem bài của hắn, cừ thật, thuần một màu đâu! Hồ nhị, ngũ, bát vạn, bài tuyệt hảo thôi!

Lý Long Cơ đang tập trung tinh thần mặc niệm “nhị, ngũ, bát” lại sờ bài, kéo tới trước mắt nhìn xem, nhịn không được liền mắng lên:

- Ta kháo, lại kéo tới tứ vạn trước hai lần! Sớm biết thế đem nó lưu lại, đã bị hồ mấy lần, tức chết ta!

Dứt lời liền phẫn nộ đem tứ vạn ném ra ngoài. Lý Tiên Huệ ngồi bên cạnh không nhịn được che miệng cười trộm, run rẩy hết cả người nói:

- Ai nha, tứ vạn thật tuyệt! Ta tam, ngũ vạn giáp hồ tứ vạn nga, vừa rồi không có biện pháp lấy được lỗ hổng này đâu!

Lý Long Cơ nhất thời tức giận trừng lớn, rầu rĩ bỏ ra tiền túi, căm giận kêu lên:

- Vận may hôm nay thật sự là kém, liên tục thả bốn pháo, bốn lần đều là đại bài mới giận!

Tần Tiêu đứng sau lưng chợt nói:

- Thính khẩu cùng hồ bài, nghe kém hơn vạn lý sao!

Lý Long Cơ vừa quay đầu lại:

- Di, ngươi trở về lúc nào?

Tần Tiêu làm vẻ nghi hoặc:

- Ta đã sớm trở lại nha, ngươi đánh chuyên tâm không chú ý mà thôi!

Lý Long Cơ nghi hoặc nháy mắt, đột nhiên giống như tỉnh ngộ kêu lên:

- Hay nha, luôn trốn sau lưng ta tiết lộ bài của ta, chẳng thể trách Tiên nhi luôn bắt được pháo của ta đâu, ngươi là gian tế!

Mọi người cười ha hả, tiếp tục chơi bài. Mặc dù trong nhà Tần Tiêu là dân trạch bình thường, nhưng vì thường xuyên chơi mạt chược nửa đêm, cũng làm đèn treo, có hơn mười đèn lơ lửng. Lúc này đều thắp sáng, cả căn phòng vô cùng sáng sủa, vừa lúc có thể chơi đêm.

Đánh qua một vòng, Tần Tiêu xem chừng thời gian hẳn là đã tới lúc, vì vậy nói:

- Vì sao Tử Địch còn chưa về vậy? Ta đi xem.

Lý Tiên Huệ các nàng cũng không biết nguyên nhân bên trong, có chút khẩn trương nói:

- Phải đó, chúng ta đang chuẩn bị nhắc tới đâu, nên đi xem sao.

Lý Long Cơ cũng nói:

- Nhanh đi!

Tần Tiêu đi ra tới cổng nhìn thấy Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn mới vào sân. Tần Tiêu gọi một tiếng làm mọi người trong phòng đều nghe được, lại đi qua giả vờ thì thầm với họ một phen, Dương Ngọc Hoàn liền vô cùng khoa trương kêu lên một tiếng sợ hãi:

- Oa!

Tử Địch đang ở sau lưng nàng cười gian, trong lòng âm thầm nói: Lần này véo nàng không nhẹ đâu, tiểu cô nương không muốn khóc cũng không được! xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Quả nhiên Dương Ngọc Hoàn nhất thời liền tràn ra nước mắt, lớn tiếng khóc ròng:

- Muội không cần đâu! Không cần! Muội muốn đi theo bên người hầu gia ca ca!

Vừa làm người trong phòng đều nghe được, vội vàng bỏ bài chạy ra. Lý Long Cơ nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn khóc thật thương tâm, không khỏi vội vàng đi tới bên người Tần Tiêu, nghi hoặc hỏi:

- Ngọc Hoàn làm...làm sao vậy?

Tần Tiêu vội vàng gọi Tử Địch đưa Dương Ngọc Hoàn vào hậu viện, cau mày kéo Lý Long Cơ sang một bên, thấp giọng nói:

- A Man, ngươi đừng trách làm ca ca có tư tâm, không chiếu cố ngươi. Tuy rằng trước đó chúng ta đã nói rõ, nhưng ta vẫn lo lắng thua thiệt ngươi, làm trong lòng ngươi không thoải mái hiểu không? Vừa rồi ta tùy ý nói với Dương Ngọc Hoàn một chút, hỏi nàng có nguyện ý tiến cung với ngươi hay không...

Trong mắt Lý Long Cơ chợt lóe ánh sáng:

- Nàng nói như thế nào?

- Còn nói cái gì, chính ngươi không nhìn thấy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.