Lý Tự Nghiệp bị làm cho sợ đến nhanh chóng rút tay về, chậc chậc sợ hãi than:
- Cô bé thật là hung dữ a! Có đại nhân ở đây, ngươi tạm thời đừng xen vào. Chuyện này sẽ có đại nhân lo liệu.
Tần Tiêu cười khoát tay áo, ra hiệu đám người đừng làm rộn, sau đó nói với Phạm Thúc Đức:
- Phạm tiên sinh, ngươi đi qua hỏi xem, nói với hai nha dịch này một
tiếng, bảo họ đừng ngược đãi phạm phụ (nữ tù nhân). Để cho nàng đứng lên đi, trời cực nóng cho uống chút nước.
Phạm Thúc Đức chắp tay mà đi.
Đám người Tần Tiêu ngồi ở phòng trong trạm dịch, hai nha dịch áp phạm
nhân thì uống nước ở cửa ra vào. Không lâu lắm, Phạm Thúc Đức nói hai
câu với bọn hắn, sau đó hai nha dịch cuống quít chắp tay đáp lời.
Sau đó Phạm Thúc Đức trở về, đối với Tần Tiêu nói:
- Đại nhân, ty chức hỏi qua rồi. Người phạm phụ (nữ tù nhân) tên là Tô
Tiểu Liên, là nhân sĩ của huyện Hà Nam. Bốn ngày trước vì nghi mưu sát
chồng, bị nhà chồng bẩm báo huyện nha Hà Nam, sau đó bị câu áp thẩm vấn, hiện tại đang muốn giải tới nhà tù trọng hình Huyền Nam.
- Bốn ngày?
Lý Tiên Huệ nhìn ra ngoài một hồi nhíu nhíu mày thương cảm:
- Mới có bốn ngày mà đem một người còn sống sờ sờ giày vò trở thành
cái dạng kia. Những tên nha sai của quan huyện đúng là rất quan tâm tới nàng.
Phạm Thúc Đức nói:
- Đúng vậy a, đại tiểu thư. Ty chức cũng có chút kỳ quái. Theo như luật
pháp Đại Chu ta, phán luận đơn kiện án dân trọng đại như thế thì phải
căn do, kiểm tra thực hư lời khai. Nếu như không biết rõ phải mệnh lệnh
rõ ràng lập án, cùng giải quyết quan lại Pháp Tào trong huyện, cùng kiểm tra các loại chứng cớ. Lần nữa thẩm vấn nếu phạm nhân không chịu cung
khai thì dụng hình. Từ lúc thụ tụng tới lập án, lấy chứng nhận. Trước
sau thì ít nhất cần sáu đến bảy ngày. Hiện tại đã qua bốn ngày, ty chức chứng kiến phạm phụ (nữ tù nhân) này toàn thân mang thương tích...
- Phạm tiên sinh, ý của ngươi là huyện Hà Nam định án này có khả năng không theo trình tự?
Tần Tiêu nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm thì trong minh văn của Vĩnh Huy Luật quy định quá trình thẩm tra xử lí hình ngục đúng như lời tiên sinh vừa nói. Nếu
không có làm theo, cao nhất là phạt quan viên 70 trượng hình đúng không?
Phạm Thúc Đức gật đầu đáp:
- Đại nhân nhớ đúng rồi. Ở bên trong Hình tụng Vĩnh Huy Luật đúng là quy định như thế.
Sau khi được bổ nhiệm làm Ngự Sử khâm sai đảm nhiệm tuần tra Giang Nam,
Tần Tiêu liền đem luật pháp Đại Chu tìm hiểu một phen. Hiện tại ứng dụng là Vĩnh Huy Luật Đường Thái Tông mệnh cho đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ
biên soạn, lúc ấy Tần Tiêu sợ hãi thán phục không thôi, bởi vì luật pháp Đường triều thật sự là quá hoàn thiện quá cẩn thận rồi, hắn thậm chí
hoài nghi, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ phải chăng cũng có hiềm nghi
xuyên việt đem tri thức luật pháp thế kỷ 21 ứng dụng vào thời đại này.
Sau đó sửa quyển sách trở thành này một bộ luật pháp phong kiến đặc sắc.
Tần Tiêu đứng dậy, nói:
- Dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, lại đang chấp hành nhiệm vụ, qua xem
một chút đi. Tuy nói nơi này là kinh huyện huyện Hà Nam. Ta không thể
trực tiếp can thiệp tra án, nhưng quản đám quan lại phá án bất lực lại
vẫn là có thể mà!
Phạm Thúc Đức ngập ngừng một hồi, muốn nói lại thôi. Tần Tiêu làm như không thấy, trực tiếp đi tới trước mặt hai nha dịch.
Hai cái nha dịch chứng kiến Tần Tiêu tới thì kinh nghi đứng dậy chắp tay cúi đầu.
Tần Tiêu liếc mắt phạm phụ (nữ tù nhân) nằm rạp trên mặt đất, nhìn tóc
của nàng rối loạn che khuất khuôn mặt. Thân thể gầy còm tiều tụy lộ vẻ
suy nhược, phần lưng và mông có những vết máu và vệt tím đen, có nơi còn chảy máu và mủ, quần áo dính sát da, bên cạnh có mấy con ruồi bay tới
bay lui đậu rồi lại bay.
Tần Tiêu nhíu mày, hắn đi tới nói với hai sai nha:
- Đỡ nàng dậy, tháo gông ra, cho nàng ăn chút gì đó.
- Chuyện này....
Trong đó một gã nha dịch chần chờ nói:
- Đại nhân, gông này có giấy niêm phong của huyện nha thân phong, tiểu nhân không dám lỗ mãng lấy nó xuống.
- Ít lải nhải đi.
Tần Tiêu biết rõ, Phạm Thức Đức đã nói thân phận của mình cho bọn họ
nghe, vì thế hắn cũng lười cùng bọn hắn nhiều lời, trừng mắt bày ra quan uy.
- Theo như luật Đại Chu, giảm hình phạt không cho ăn, tùy ý ngược đãi
người hoặc đeo gông cùm lúc ăn đều phạt sáu mươi trọng, ngược đãi hình
phạm phán treo cổ. Hôm nay nàng suy yếu không chịu nổi, thời tiết nóng
bức lại rất dễ nhiễm bệnh, tánh mạng như chỉ mành treo chương, nếu có
cái gì sai lầm, hai người các ngươi cũng trốn không thoát liên quan!
Hai nha dịch bị làm cho sợ đến toàn thân một hồi run rẩy, liên tục đồng
ý, đem phụ nhân kia từ trên mặt đất vịn lên, còn chạy đi tìm dịch thừa
muốn nước uống đồ ăn.
Thời kì Đại Đường từ Thái Tông tới nay thì Trạm dịch đều có điểm đặc sắc tồn tại. Ngoại trừ truyền công văn trọng yếu thì còn phải chịu trách
nhiệm tiếp đãi quan lại qua lại làm việc. Ở bên trong trạm dịch, ẩm thực chưa bao giờ thiếu; các loại khí cụ đồ dùng, phòng ngủ phòng bếp, so
với khách sạn không chút thua kém, hơn nữa là hoàn toàn miễn phí. Nhất
là cho tới bây giờ thời kì Đại Chu phồn vinh có trạm dịch, thậm chí còn
tốt hơn cả khách sạn cao cấp, dùng hai từ "Xa hoa " đến hình dung cũng
không quá phận. Điểm này, ngược lại rất giống Nhà khách thế kỷ 21, có
tiền mới làm tốt việc được. Nhìn chung tất cả vương triều phong kiến
cũng chỉ có Đại Đường quản lý phương tiện phúc lợi dịch trạm đầy đủ
hoàn mỹ như thế này.
Lý Tiên Huệ tiến tới trước mặt phụ nhân, nhìn khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy trắng thì thương cảm nói:
- Vị đại tỷ này, ngươi... Có cái gì oan khuất sao? Nếu là có thì nói cho Tần đại nhân nghe, ngài sẽ giúp đỡ ngươi.
Nguyên bản phụ nhân lộ ra thần sắc ngốc trệ chết lặng, đôi mắt như
người chết hiện ra vẻ lạnh như tro tàn, nàng liếc mắt thoảng qua Lý
Tiên Huệ rồi trầm mặc không nói khẽ lắc đầu, sau đó tiếp nhận nước uống
cùng màn thầu nha dịch cho nàng, chậm rãi ăn uống. Đôi mắt nàng nhìn vào mặt đấy không chuyển động nữa.
Lý Tiên Huệ bị nàng liếc như thế có cảm giác trên người một hồi phát
lạnh, nổi lên nổi da gà, không tự giác lui ra phía sau một bước đi tới
bên cạnh Tần Tiêu.
Nha dịch sau lưng nói chuyện:
- Vị đại tiểu thư này, ngươi đừng cùng người đàn bà đanh đá nói chuyện.
Phụ nhân này thật sự là rất đáng chết. Mưu sát chồng nhưng khi bị mời ra làm chứng thì mặc kệ Huyện lệnh đại nhân hỏi thăm như thế nào, tra tấn như thế nào đều chết sống không chịu nói một câu. Hôm nay vốn muốn bị
phán hình phạt treo cổ, nhưng nàng lại đột nhiên nổi điên khóc lóc om
sòm kêu gào lên. Nói không có giết người. Dọa người à! Ai mà tin chứ!
Ngươi nhìn bộ dáng như quỷ của nàng còn dọa chêt cả người. Nàng không
giết người, ai có thể giết người đây?
- Im ngay!