Tần Tiêu nhếch miệng cười to nói:
- Hình như cho tới bây giờ ta
còn không nhìn thấy gương mặt thật sự của Phượng tỷ ngươi đấy. Nếu ngươi không bỏ cái mặt nạ này ta sẽ sinh ra một loại ảo giác, nữ nhân đang
ngồi trong người của ta là công chúa điện hạ của Đại Chu, nhưng mà bên
dưới gương mặt này là người khác, ta thật sự cảm thấy buồn nôn đấy!
- A!
Phượng tỷ có chút không vui.
- Bị ngươi hành hạ một đêm còn nói loại lời châm chọc này, ta cũng không
có hào hứng gì. Cái mặt nạ này muốn lấy xuống thì lấy, không có một chút khí lượng nào cả, mơ tưởng hoàn hảo không tổn hao gì cầm lấy à. Hơi
nghỉ ngơi một chút hừng đông chúng ta nói chính sự.
Tần Tiêu như
trút được gánh nặng, trong nội tâm không tự giác dâng lên một đám mây
đen: Từ Tiểu Nguyệt này cuối cùng vẫn không chịu cho ta nhìn thấy gương
mặt thật! Nhưng mà nhìn cũng vô dụng, nàng giống như bạch cốt tinh hóa
thân ngàn vạn, ai biết tờ cái nào mới là mặt thật? Ta nên nhớ kỹ thân
hình, âm thanh và đặc điểm đặc thù của nàng đi!
- Tần Tiêu.
Phượng tỷ trầm mặc, mở miệng nói ra:
- Đêm nay chúng ta nói nhiều như vậy, ta hy vọng chỉ có hai chúng ta
biết. Trước mặt người ngoài thì chúng ta đang động phòng, ngươi hiểu
chứ?
- Hiểu rồi!
Tần Tiêu gật gật đầu, trong nội tâm thì
mừng thầm: chiếu theo lời này thì biểu hiện của Phượng tỷ đã tính ta vào trận doanh của nàng ta rồi. Ý của nàng chính là không muốn chọc thủng
thân phận của bọn người Ngô Hưng Quốc, tiếp tục diễn trò trước mặt người khác? Rất tốt, đây cũng là chuyện ta hy vọng! Dù sao nhiều chuyện như
vậy cũng không nên làm quá rõ, cũng không nên dễ dàng làm việc gì. Nên
hồ đồ thì cứ hồ đồ, ta phối hợp với ngươi chậm rãi diễn trò này cho
xong. Cứ như vậy xem ra trong nội tâm của Phượng tỷ thì đối với bọn
người Ngô Hưng Quốc sinh ra hoài nghi không nhỏ, ít nhất không tín nhiệm như lúc ban đầu. Đến lúc đó nếu là như đem những người này phân hóa từ
bên trong, thì công phu sư tử ngoạm đêm nay của ta đúng là vĩ đại rồi.
Rốt cuộc sắc trời cũng sáng rõ, Tần Tiêu duỗi cái lưng mệt mỏi mở cửa phòng, đi đến phòng ngoài.
Tới gần hồ nước trong Sở Tiên sơn trang, nhìn thấy một tầng sương mù mỏng
lượn lờ. Gió mát sáng sớm thổi vào trang điểm cho những tấm lụa đỏ treo
trên cành lá cây, thật sự có cảm giác như đi vào tiên cảnh.
Sáng sớm thế này có một đám người đang đi đi lại lại tập thể dục, có người thì dang vươn vai bẻ cổ như rất mệt mỏi.
Sở Tiên sơn trang rất lớn, dù sao cũng là một trang viên siêu cấp, cho nên có thể cho hon cả ngàn người ở lại. Xem ra Ngô Hưng Quốc đã sớm an bài
tốt, ở chung quanh có rất nhiều lều vải, một ít người chức vụ thấp cũng
đành phải ủy khuất ngủ trong lều vải mà thôi.
Tần Tiêu đi trong
trang viên vừa vươn vai đảo người giãn gân giãn cốt, hoạt động gân cốt
một chút, ngẫu nhiên gặp người đi tới thì đều nhiệt tình chào hỏi hắn.
Tần Tiêu chỉ mỉm cười đáp lễ.
Ở trước mặt thuộc hạ tất yếu không thể rụt rè được.
Sáng sớm gió mát thổi vào mặt, còn kèm một ít mưa móc. Tần Tiêu điên cuồng
vận chuyển đầu óc một đêm cũng có cảm giác buông lỏng một chút, tinh
thần dần dần khoan khoái dễ chịu.
Đi đến bên hồ, Tần Tiêu nhìn
qua hồ Bành Lễ đang lâm vào trong khói sương, lúc này có mấy chiếc
thuyển nhỏ đang tung lưới đánh cá. Âm thầm nghĩ tới thời gian lúc nhỏ ở
Bành Trạch, khẽ thở dài:
- Đây cũng là hồ nước Giang Châu. Thanh
minh sắp tới rồi, bây giờ ở Giang Châu không rút thân ra được, phải tìm
thời gian về bái tế mẫu thân mới được.
Ẩm ướt trong không khí càng đậm, dần dần có dấu hiệu sắp mưa nhỏ. Tần Tiêu ngâm khẻ nói:
Thanh minh thời tiết vũ phân phân,
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tửu gia hà xứ hữu ?
Ngư nhân diêu chỉ sở tiên thôn
Dịch:
Thanh minh lất phất mưa phùn
Khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa
Hỏi thăm quán rượu đâu à ?
Ngư dân chỉ lối Sở Tiên thôn ngoài.
* Đây là bài Thanh minh của Đỗ Mục nhưng bị nhân vật chính chế lại câu
cuối, câu cuối là: "Mục đồng chỉ lối Hạnh Hoa thôn ngoài".
- Không tệ lắm, thơ hay.
Một tiếng tán thưởng từ sau lưng truyền tới.
- Không thể ngờ Tần đại nhân thân là Võ Trạng Nguyên nhưng lại biết ngâm phú làm thơ, còn phiêu dật như vậy.
Tần Tiêu thầm phát lạnh: Đỗ Mục tiên sinh, ngươi cũng đừng có trách ta...
Ta chỉ là tùy tiện đọc chơi và sửa lại mấy câu thôi. Nhưng trăm năm sau
ngươi mới làm ra bài thơ này nên ta không cáo xâm phạm bản quyền của
ngươi.
Tần Tiêu không quay đầu, nghe tiếng bước chân sau lưng tới gần, khẽ cười một tiếng, nói ra:
- Phượng tỷ, hôm qua đại yến vì sao không thấy thân ảnh của ngươi?
Người tới chính là "Phượng tỷ" Tần Tiêu gặp lần đầu, Khôi Hoa Nương Tử Tuân Lệ Lệ.
- Đương nhiên là công việc bận rộn. Việc nhiều người ít, tuy ta có tới cũng phải lảng tránh.
Tuân Lệ Lệ đi đến bên người của Tần Tiêu, cười khẽ, cùng đưa mắt nhìn ra hồ Bành Lễ, lẳng lặng ngẩn người.
Hai người yên tĩnh sau nửa ngày, Tuân Lệ Lệ mở miệng nói ra:
- Tần đại nhân, từ phong tục nơi này thì tân hôn qua đi cũng nên lập
thiếp. Mặc Y cùng Tử Địch hai tỷ muội này đại nhân có thoả mãn?
Tần Tiêu có chút giật mình, đáp:
- Tạm thời không nói tới chuyện này. Thanh minh sắp tới rồi, còn phải về Bành Trạch bái tế mẫu thân. Qua chuyện này rồi nói sau!
Nhưng trong lòng nghĩ đến: xem ra Tuân Lệ Lệ hơn phân nửa là là mẹ ruột của
hai tỷ muội Mặc Y. Tuy nàng cố ý làm ra không quen với hai tỷ muội này,
nhưng vụng trộm cũng quan tâm tới các nàng a? Bằng không Hổ Vạn Cầu bị
xử tử thì hai tỷ muội các nàng cũng không có khả năng bình yên vô sự đến bây giờ, trong đó nhất định là được Tuân Lệ Lệ che chở. Từ phương diện
này mà nói nữ nhân Tuân Lệ Lệ này gian hoạt tàn nhẫn thế nào, nhưng so
với Đoạn Như còn tốt hơn nhiều. Đáng thương cho Hổ Vạn Cầu, sao lại đi
trêu chọc nữ nhân thế này chứ?
Tuân Lệ Lệ gật gật đầu:
-
Đây là gia sự của đại nhân, toàn bộ bằng đại nhân quyết định, ta chẳng
qua chỉ nhắc nhở thôi. Đúng rồi, hôm nay ta tới tìm đại nhân là có
chuyện muốn bàn.
Tần Tiêu nói:
- Ta cũng đúng lúc có việc, cũng muốn thương lượng với Phượng tỷ.
- Vậy thì tốt, chúng ta lên thuyền nói chuyện.
Dứt lời Tuân Lệ Lệ đưa tay chỉ về phía trước, một chiếc thuyền đánh cá đang từ từ đi về hướng này, tốc độ cực kỳ nhẹ nhàng.
Hai người lên thuyền, ngồi vào trong khoang thuyền, ngư dân trung niên đi
chân trần cầm sào dài chống thuyền, thuyền đánh cá nhanh chóng rời khỏi
bờ tiến vào trong hồ.
Khoang thuyền nhỏ hẹp này làm rất sạch sẽ,
không thiếu mấy hàng ghế ngồi, còn có một cái lò than đang đỏ hồng nhỏ ở phía sau, Tuân Lệ Lệ lo liệu rất lão luyện, bắt đầu pha trà.
Tần Tiêu không thể không thừa nhận mặc kệ Tuân Lệ Lệ này làm người thế nào, nàng pha trà đúng là nhất lưu. Cả quá trình pha trà cũng như chế tác
một tác phẩm hoàn mỹ, kỹ nghệ tinh xảo mà thuần thục, hơn nữa cảnh đẹp ý vui.
- Tần đại nhân, hôm nay chúng ta bàn một chút việc hữu dụng.
Tuân Lệ Lệ vừa ngâm trà vừa nhẹ giọng nói.