Kim Lương Phượng cười ha ha cùng hắn đi ra, quay người khóa cửa lại, hai người cùng đi về hướng đạo quan.
Đồng thời hai người đều ăn ý không đề cập tới chuyện Hình Trường Phong đã tới.
Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn hi hi ha ha chạy tới bờ sông, cầm hòn đá
ném xuống nước. Tử Địch là một nha đầu nhảy nhót chơi điên đã quen, kỹ
thuật ném đá nhất lưu. Thường ném ra cục đá sẽ gợi lên từng chuỗi bọt
nước xa thật xa. Dương Ngọc Hoàn thân thể nhu nhược lại chưa từng luyện
võ, càng không có kỹ xảo như thế, ném cục đá lại chìm thẳng xuống sông,
buồn bực bĩu môi liên tục. Tử Địch cười ha ha dương dương tự đắc dạy
nàng, hai người ở bờ sông chơi đùa ầm ĩ.
Đang chơi vui vẻ, Tử Địch nhìn thấy bên bờ sông tựa hồ có dấu vết của con cua, vì thế vui
mừng cởi giày chuẩn bị xuống nước đi bắt. Dương Ngọc Hoàn ở một bên giúp nàng giữ giày, cao hứng hoan hô nhảy nhót.
Vừa bước xuống nước, sau lưng Tử Địch đột nhiên truyền ra thanh âm trầm thấp của nam nhân:
- Ân, đây không phải Tử Địch sao?
Tử Địch giống như bị chạm tới dây thần kinh mẫn cảm, suýt nữa nhảy dựng lên, ngây ngốc quay đầu liền thấy được một nam nhân.
Nam nhân kia mặc hồ phục, đỉnh đầu đội mũ chuồn, chừng ba mươi tuổi, có ba chòm râu dài nhỏ, trán rộng mắt to, thân hình rắn chắc, khí chất
trầm ổn nội liễm.
Tử Địch sợ tới mức suýt nữa rơi vào trong sông, khẩn trương kêu lên:
- Tại...tại sao là ngươi? Oa, yêu quái ah!
Nam nhân lắc đầu cười ha ha, ánh mắt híp lại thành đường thẳng, rõ ràng có thể chứng kiến được có nếp nhăn nơi khóe mắt, chỉ vào Tử Địch nói:
- Quỷ nha đầu, chúng ta bốn năm năm không gặp, ngươi vừa thấy mặt đã
gọi ta là yêu quái. Thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó chừa ah!
Tử Địch cơ hồ hóa đá tại chỗ, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn nam nhân kia, đầu lưỡi như thắt lại:
- Lý...Lý Trọng Tuấn, ngươi...ngươi...ngươi...sao ngươi lại ở chỗ này?
Dương Ngọc Hoàn ở một bên thật hứng thú nhìn nam nhân làm “Phong tứ nương” sợ hãi kia, yêu kiều hỏi:
- Ngươi là ai? Ngươi nhận thức tứ nương sao?
Lý Trọng Tuấn biến mất nhiều năm hiện tại đã trầm ổn hơn năm xưa rất nhiều, vuốt râu nở nụ cười:
- Tiểu muội muội, ngươi gọi nàng là “tứ nương”, chẳng lẽ ngươi họ Tần sao?
- Ta không phải họ Tần, ta họ Dương.
Dương Ngọc Hoàn thật ngây thơ không chút tâm cơ nói:
- Tứ nương là tứ phu nhân của Hầu gia ca ca, chúng ta đều gọi nàng như vậy.
Trên gương mặt tuấn dật của Lý Trọng Tuấn tràn ngập vẻ tang thương cùng vắng vẻ, hắn mỉm cười nhìn Tử Địch, hờ hững nói:
- Chào cô, tứ nương!
Toàn thân Tử Địch run rẩy, nhảy dựng lên khỏi mặt nước, vừa lui về phía sau vừa nói:
- Ta...ta đi nấu cơm. Nha...giặt quần áo. Các ngươi tán gẫu, ta đi trước!
Dứt lời dùng đôi chân trần trụi bỏ chạy vào trong đảo.
Dương Ngọc Hoàn quay đầu nhìn theo bóng lưng Tử Địch, nghi hoặc nói:
- Ai da, hôm nay tứ nương thật sự là kỳ quái! Vị đại thúc này, ngươi đã sớm quen biết tứ nương sao? Vậy ngươi có biết hầu gia ca ca ca không?
Lý Trọng Tuấn mỉm cười thân thiện nhìn tiểu a đầu thiên chân khả ái, ôn nhu hỏi:
- Ngươi gọi ta đại thúc? Ta thoạt nhìn rất già sao?
- Phải đó, ít nhất là già hơn hầu gia ca ca đâu! Hầu gia ca ca không có râu dài như ngươi.
Dương Ngọc Hoàn lại hỏi:
- Ngươi mau trả lời ta đi, ngươi quen biết tứ nương cùng hầu gia ca ca nhà ta sao?
- Hầu gia ca ca nhà ngươi?
Lý Trọng Tuấn không khỏi nở nụ cười:
- Ngươi là nói Tần Tiêu sao?
- Đúng rồi!
Dương Ngọc Hoàn liên tục gật đầu, lập tức nhíu mày, có chút không vui nói:
- Vì sao ngươi không trả lời câu hỏi của ta đây? Hầu gia ca ca nói cho
ta biết, khi người khác hỏi chuyện phải trả lời, bằng không chính là
không lễ phép!
- Nga? Ha ha!
Lý Trọng Tuấn không khỏi bật cười:
- Xem ra hầu gia ca ca nhà ngươi bình thường đối đãi với ngươi rất tốt. Ngươi lại bênh vực hắn như vậy. Được rồi, ta trả lời câu hỏi của ngươi. Ta không những quen biết Tần Tiêu cùng Tử Địch, còn nhận thức người nhà các ngươi. Tính ra chúng ta còn là thân thích đâu!
- Thân thích?
Dương Ngọc Hoàn nghi hoặc chớp mắt, cảm thấy vô cùng hứng thú nhìn Lý Trọng Tuấn:
- Vì sao ta chưa từng gặp qua ngươi đây? Ta ở trong nhà hầu gia ca ca đã sắp sáu năm rồi đó!
Lý Trọng Tuấn cẩn thận đánh giá tiểu cô nương, trong lòng không khỏi rung động nghĩ:
- Tiểu tử Tần Tiêu kia, bên người không ngờ cất giấu một mỹ nhân bại hoại sắc nước hương trời như thế!
Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy Lý Trọng Tuấn không nói lời nào, chỉ nhìn
mình ngẩn người, không khỏi cảm thấy mất tự nhiên, mất hứng nói:
- Ngươi thật sự không chút thú vị! Ta về tìm hầu gia ca ca cùng tứ nương chơi, không để ý tới ngươi!
Lý Trọng Tuấn chỉ cười khẽ, không ngăn cản nàng. Nhìn tiểu cô nương
liễu yếu đào tơ uyển chuyển rời đi, trong lòng không khỏi tự nhủ:
- Tần Tiêu, chuyện qua nhiều năm, thương hải tang điền, ngươi còn có thể nhận thức huynh đệ mắc nạn như ta sao?
Trong đạo quan, Tần Tiêu đang lớn tiếng nói chuyện phiếm cùng một ít
khách thương, thu lấy chút tiền mua cam quýt. Mặc dù Kim Lương Phượng là đảo chủ, nhưng để người xuất gia làm việc này luôn không tiện hơn nữa
mất thể diện. Dù sao Tần Tiêu là người nhàn rỗi vô sự, giúp người giúp
tới cùng, làm chưởng quầy thu tiền một lần. Những đồng tiền rơi xuống
trong rương, những giỏ cam quýt vận chuyển lên thuyền, trong tiếng quát
to của mọi người, vận chuyển về bốn phương tám hướng.
Đang bề bộn náo nhiệt, Tử Địch đi chân trần hoảng hốt chạy vào, không nói một
tiếng kéo Tần Tiêu sang một bên, thần tình kinh hoảng thở không ra hơi.
Tần Tiêu thấy một mình nàng trở về, không khỏi khẩn trương hỏi:
- Làm sao vậy? Chuyện gì khẩn trương như thế, chẳng lẽ Ngọc Hoàn rơi xuống sông sao?
- Không...không phải!
Tử Địch kinh hồn chưa định, liên tục vỗ ngực thở hổn hển, sau đó nghiêm túc nói:
- Muội nhìn thấy Lý Trọng Tuấn!
Trong lòng Tần Tiêu chấn động:
- Cái gì, Lý Trọng Tuấn, làm sao có thể?
Tử Địch vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Tiêu, giảm thấp thanh âm khẩn trương nói:
- Thật sự đó!
Tần Tiêu xem thường trừng mắt:
- Khẩn trương như vậy làm chi, hắn cũng không ăn muội!
Lập tức hiểu ý cười, ha ha nói:
- Nga, ta hiểu được! Muội là có tật giật mình!
- Muội...muội có tật gì! Giữa muội cùng hắn vô cùng trong sạch!
Tử Địch cuống quýt giải thích.
Tần Tiêu làm ra vẻ cười lạnh:
- Ta chưa từng nói giữa muội cùng hắn có gì “không trong sạch”, muội
khẩn trương như vậy làm chi? Hay là...thật sự để cho ta nói trúng tâm
sự, muội muốn hồng hạnh xuất tường?
- Muội...muội liều mạng với huynh!
Tử Địch lập tức nhảy dựng lên, làm như muốn liều mạng với Tần Tiêu.
Tần Tiêu cười ha ha, đưa tay ngăn cản nàng.
Đúng lúc này, Kim Lương Phượng đã trở lại. Tần Tiêu tức giận kéo hắn
vào trong sương phòng, giống như tra hỏi phạm nhân, trách mắng:
- Lão mũi trâu, hiện tại ngươi càng ngày càng âm hiểm! Trước đó vài
ngày giấu Hình Trường Phong trên đảo, hiện tại lại giấu vị vương gia.
Ngươi có ý tứ gì đây?
- Cái gì, cái gì vương gia?
Kim Lương Phượng nghi hoặc nhìn Tần Tiêu:
- Ngươi muốn nói gì?