Tả Vệ Suất phi ngựa chạy bắn khiến cho bọn chúng trở thành con nhím. Thiết kỵ chém giết đi qua, cơ
hồ không có gặp được cái gì chống cự thì xong việc.
Tần Tiêu một mực tính toán thời gian, theo lý thuyết, đám người Hình
Trường Phong có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ, từ phòng giữ bạc nhược yếu
kém hậu điện phá vòng vây mà ra. Như thế nào đến bây giờ còn không thấy người đâu?
Đang nghĩ ngợi việc này, cửa sổ ở mái nhà Trường Sinh Điện bị đẩy ra, sau đó ném ra hai thứ, hình như là người bị trói.
Tần Tiêu vui mừng quá đỗi, vung tay lên:
- Lên!
Lý Tự Nghiệp mang theo mười mấy người xông tới, đem người kéo tới bên
cạnh Tần Tiêu thì ra là Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông bị đánh
ngất.
Đôi mắt của Trương Xương Tông còn bị chảy máu, nhìn kỹ mới thấy bị cắm một cái cương châm/
Hình Trường Phong dẫn mười cái huynh đệ, từ phía trên bên cửa nhảy ra,
trên người Hình Trường Phong còn cõng một người. Đúng là Thượng Quan
Uyển Nhi!
Tần Tiêu xoay người xuống ngựa chạy lên tiến đến đón lấy nàng, Thượng
Quan Uyển Nhi một thân y phục hỗn loạn, khóe miệng mang huyết, nhìn như
cũng hôn mê bất tỉnh.
Hình Trường Phong cùng Đặc Chủng Doanh tướng sĩ quỳ xuống nói:
- Đại nhân, may mắn không làm nhục mệnh! Người đã mang đến, khi đi vào
Trương Xương Tông đang đánh Thượng Quan cô nương, không ngờ bị nàng dùng một ám khí kỳ quái bắn mù mắt trái. Trương Xương Tông đang muốn hạ sát
thủ thì chúng ta kịp thời chạy tới.
Tần Tiêu nhận lấy Thượng Quan Uyển Nhi vỗ nhè nhẹ lấy mặt của nàng kêu:
- Uyển nhi, Uyển nhi, tỉnh lại.
Hình Trường Phong thấp giọng nói:
- Không bị thương tích gì, đoán chừng bị Trương Xương Tông cùng chúng ta sợ hãi. . . Lúc nang nàng đi ra, chúng ta một đường giết người như
ngóe, liên tiếp giải quyết 100 tên Thiên Ngưu Vệ cùng thái giám. . .
Thượng Quan Uyển Nhi thật vất vả chậm rãi mở ra đôi mắt, lập tức bị làm cho sợ đến kêu to:
- Cứu mạng!
Tần Tiêu dùng sức ôm nàng nói:
- Uyển nhi, nàng nhìn đi, là ta.
Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, trợn tròn đôi mắt nhìn Tần Tiêu vẻ mặt
toàn là máu, đột nhiên nàng kêu to, nhào vào ngực Tần Tiêu khóc rống
lên.
Tần Tiêu vỗ vỗ lưng nàng:
- Đừng khóc, đừng khóc, không có việc gì rồi. Ta đã nói rồi, nhất định sẽ tới đón nàng. Đúng không! Ta đã tới rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi hung hăng khóc một hồi. Đầu tựa vào trước ngực Tần Tiêu:
- Trương Xương Tông, thừa dịp hoàng đế bệnh nặng quản thúc hắn không
được, mấy ngày liên tiếp chỉ muốn phi lễ ta. Hôm nay các ngươi mang binh giết tiến đến, hắn sau khi biết bỏ chạy đến trong phòng ta, muốn trói
ta lại để uy hiếp mọi người... Ta, ta liền dùng ám tiễn bắn mù đôi mắt
của hắn, hắn đang muốn giết ta thì may mắn những người này ngươi phái
đến...
Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông bị từ trên xửa xuống, lúc này
cũng đã từ trong hôn mê đã tỉnh lại, nhìn thấy trận thế trước mắt, tức
thì bị dọa cho không dám lên tiếng.
Tần Tiêu buông Thượng Quan Uyển Nhi ra, hắn đi đến trước mặt Trương Xương Tông quát:
- Móa tiểu bạch kiểm, dám động nữ nhân của lão tử?
Dứt lời hắn kéo cương châm trong mắt trái của tên này ra, sau đó lại đến mắt phải.
Trương Xương Tông giống như nổi điên kêu to, Tần Tiêu trong cơn giận dữ, đầu gối dùng sức đánh vào lão nhị của hắn. Đôi mắt của Trương Xương
Tông trắng dã như cá chết, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Tần Tiêu nổi giận mắng:
- Súc sinh dựa vào người ăn cơm. Lão tử trước phế đi tiền vốn của ngươi cho ngươi thành thái giám!
Dứt lời một đầu gối lại đá vào lão nhị của Trương Xương Tông, hắn bay
ngược ra ngoài, đầu đập vào đá của góc tường Trường Sinh Điện, óc vỡ
toang, chết không kịp ngáp.
Tần Tiêu oán hận quát to:
- Đúng là tiện nghi cho hắn.
Trương Dịch Chi nằm rạp trên mặt đất hét lớn:
- Tần. . . Tần tướng quân, huynh đệ của ta gần đây không oán ngày xưa
không thù, ngươi vì sao phải hại tánh mạng của chúng ta? Như vậy đi,
ngươi tha cho ta. Mọi chuyện trước đó và hiện tại chúng ta sẽ xóa bỏ. Ta đến chỗ hoàng đế bảo vệ ngươi. . . Đại tướng quân! Tể tướng? Vương
công? Mười hai vị Đại tướng quân? Tùy ngươi chọn!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Cẩu tặc! Vẫn còn xuân mộng hả. Ói cho ngươi biết a. Các ngươi xong
đời! Ta sẽ không giết ngươi, giết Trương Xương Tông giải hận đã đủ rồi.
Ta chỉ đánh ngươi thành tàn phế, sau đó giao cho Giám Sát Ngự Sử để cho bọn họ tới xử lý ngươi. Ngày xưa không oán gần đây không thù? Ngươi
thật đúng là vô sỉ tới cực điểm! Luân phiên ám sát phái người đi hại ta, mệnh cho Thiên Kỵ tới nhà của ta nháo sự, không phải ý của ngươi sao?
Lý Tự Nghiệp hét lớn:
- Đại nhân, nói với con chó rơi xuống nước làm gì nữa. Ngày bình thường
rêu rao khắp nơi ai cũng không để vào mắt, ngay cả thái tử cũng phải ăn
nói khép nép với hắn. Theo ta thấy, chém đầu đi báo cáo kết quả công
tác, dứt khoát như vậy đi.
Tướng sĩ Tả Vệ Suất hô to một tiếng:
- Đại nhân, chém hắn!
- Tốt! Chém!
Tần Tiêu đi đến bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, đưa nàng sang một bên sợ làm nàng sợ:
- Chặt chân tay của hắn.
Lý Tự Nghiệp cười quái khiếu, trường đao trong tay phi tốc chém xuống, một cánh tay của Trương Dịch Chi lập tức bay đi.
Cõi lòng Trương Dịch Chi tan nát kêu to, Lý Tự Nghiệp lại một đao chém xuống dưới, một cái cánh tay khác cũng bay ra.
Thượng Quan Uyển Nhi bị làm cho sợ đến câm như hến, dùng sức chui vào ngực Tần Tiêu.
Sau lưng liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, Trương Dịch Chi thật
đúng bị Lý Tự Nghiệp gọt thành người gỗ, hắn ném tay tới trước mặt Tần
Tiêu:
- Đại nhân nhìn xem, tay nghề của ta có làm ngài thỏa mãn không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn sang, hoảng hốt thét lên thì nhảy lên, trốn đến sau lưng Tần Tiêu không dám nhìn nữa.
Trương Dịch Chi đã hôn mê, hơi thở mong manh, ngay cả khí lực kêu to cũng không còn.
Tiếng hét hò tiền điện cơ hồ sắp ngừng lại, Tần Tiêu hạ lệnh:
- Chặt bỏ thủ cấp của Trương Xương Tông, nâng nhân côn Trương Dịch Chi, đi tiền điện cùng chủ lực tụ hợp!
Tần Tiêu đưa Thượng Quan Uyển Nhi đến trước mặt Hình Trường Phong:
- Trường Phong, nhiệm vụ cuối cùng của hôm nay là mang theo Thượng Quan
Uyển Nhi xuất cung đưa tới nhà ta, sau đó mọi người nghỉ ngơi, thuận
đường báo bình an cho Tiên nhi. Không cần phải chờ chúng ta, sự tình còn lại để cho triều đình giải quyết.
Hình Trường Phong cười nói:
- Đại nhân, Trường Phong sống nửa đời người rồi, chưa từng có thống
khoái như hôm nay. Mười lăm huynh đệ chúng ta không một người thương
vong, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Xem ra, mấy tháng này
không có uổng phí.
Tần Tiêu vỗ vỗ bả vai của hắn:
- Hảo huynh đệ! Mấy ngày nay, vất vả ngươi cùng các vị huynh đệ! Không
có gì để nói nữa, sau này trở về, ta sẽ thâm tạ các vị huynh đệ. Bất quá thời gian hai ba tháng ngắn ngủn học được rất ít thứ. Không có ba năm
năm, là khó thành châu báu đấy. Các huynh đệ ngoài tự hào cũng không thể tự mãn ah!
Khuôn mặt của Hình Trường Phong giãn ra, hắn cười nói:
- Đại nhân yên tâm! ngày đầu tiên huấn luyện Từ Đặc Chủng Doanh những
huynh đệ chúng ta đã chỉ biết nghe đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh
đó. Lời của đại nhân, mỗi chữ mỗi câu đều khắc vào tâm khảm của chúng
ta.