Triệu Lão Tam thở dài một hơi, nói:
- Tuy chuyện của tiểu thư thì tiểu nhân không biết rõ nhiều lắm, nhưng tiểu nhân biết rõ tiểu thư,
nàng chắc chắn quen với tiểu tử nghèo kia. Tiểu tử kia trước đó cả tháng có mang cá tới, về sau lão gia nói không ăn cá tiểu tử này mới không
mang tới. Chuyện khác tiểu nhân không biết.
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Đã như vậy, ngươi đi vào phòng nghỉ ngơi đi. Lý tướng quân, ngươi đi mang nha hoàn Tiểu Lệ gọi tới đây.
Lý Tự Nghiệp rống lên:
- Vâng!
Ngẩng đầu đi ra ngoài. Tần Tiêu vội vàng nói:
- Đừng dọa người ta sợ đấy!
Qua trong chốc lát Tiểu Lệ bị đưa đến, kinh hồn vội vàng quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói.
Tần Tiêu nhìn qua nha đầu Tiểu Lệ này, suy nghĩ nên hỏi Tiểu Lệ như thế
nào. Chiếu theo phân tích manh mối thì tiểu cô nương này nhất định là
người biết chuyện. Nhưng nàng chắc chắn không nói thật, chuyện này bắt
đầu khó giải quyết.
Tần Tiêu qua lại vài bước chân thong thả, không nói một lời nào.
Tiểu Lệ quỳ trên mặt đất, trên trán ứa mồ hôi lạnh đổ ra, trên người bắt đầu run rẩy.
Qua hồi lâu đột nhiên Tần Tiêu dừng bước, nhìn nàng nói:
- Tiểu Lệ, ngày đó ngươi ở trong linh đường hô quỷ, công bố nhìn thấy Triệu tiểu thư. Về sau ngươi có gặp lại nàng hay không?
Tiểu Lệ cúi đầu còn thấp hơn, nhanh chóng lắc đầu.
- Ngẩng đầu lên!
Đột nhiên Tần Tiêu quát lên chói tai, cầm viên châu vàng trong tay đưa tới trước mặt Tiểu Lệ.
- Tiểu Lệ, ngươi nhìn thấy chứ, đây là vật gì? Đây là tìm được trong
phòng của ngươi đấy, bằng vàng, hẳn là của tiểu thư nhà ngươi nha? Hừ!
Tiểu nha đầu ngươi thật lớn mật, không ngờ ham tài mà mưu hại tiểu thư
của mình, còn nói dối bảo nàng trượt chân rơi xuống nước, quả thực là
hung ác tới cực điểm.
Tiểu Lệ kinh kêu một tiếng, liên tục khua tay nói:
- Không có, nô tỳ không có! Nô tỳ không có hại tiểu thư!
- Vậy ngươi nói viên châu vàng này giải thích thế nào? Chẳng lẽ thật sự
là tiểu thư hóa thành quỷ hồn tặng cho ngươi sao? Ngươi không thành thật khai báo thì bổn quan sẽ đem ngươi quăng vào trong đại lao, nghiêm hình bức cung!
Tiểu Lệ sới tới mức thân thể run bắn lên, còn kém chút là khóc lên:
- Tiểu thư vẫn còn sống! Đại nhân ngài đừng làm nô tỳ sợ! Đây là kim châu trên vòng tay của tiểu thư, đã sớm không được chặt chẽ, nói phải đi tìm thợ kim hoàn sửa lại. Nô tỳ nào biết nó rơi lúc nào trong phòng của nô
tỳ!
Trong lòng Tần Tiêu cười trộm: chiến thuật tâm lý quả nhiên
dùng tốt! Có tật giật mình người sẽ dễ dàng bị lộ! Tiểu Lệ nha Tiểu Lệ,
xem như ngươi không may, gặp ta là người ở thế kỷ hai mươi mốt tới.
Trước kia có học qua một ít tâm lý học nhưng không nghĩ tới lại có khi
sử dụng.
Trên mặt Tần Tiêu bất động thanh sắc, tiếp tục nghiêm túc nói rất nghiêm trang.
- Nếu như ngươi muốn thoát tội mưu sát tiểu thư của mình thì nên mang
chúng ta tìm ra tiểu thư của ngươi. Nếu không bổn quan nhất định dùng
đại hình hầu hạ, làm cho ngươi sống không được, chết không xong.
Tiểu Lệ sợ tới mức khóc lớn lên, kinh hoảng nói:
- Tiểu thư nàng cùng Đỗ công tử trốn đi nơi khác rồi! Hai ngày trước nô
tỳ có mang một ít tiền cho bọn họ, chuyện khác nô tỳ không biết.
- Nói như vậy, tiểu thư nhà ngươi thật sự là có tư tình với Đỗ Viễn Sơn?
Tiểu Lệ không thể làm gì liền gật đầu, trên mặt đã có nước mắt chảy dài, nức nở nói:
- Tuy tiểu thư và Cổ công tử hứa thân, ô ô... Nhưng mà tiểu thư lại thích Đỗ công tử. Ô ô ô... Đỗ công tử tuy nghèo nhưng hắn là người tốt, lại
có tài hoa, có cốt khí. Đỗ công tử cũng rất ưa thích tiểu thư, vì vậy... Ô oa! Đại nhân ngàn vạn lần dừng dùng hình với nô tỳ, nô tỳ sẽ bị đánh
chết!
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ trong lòng: quả là thế!
- Vậy Tiểu Lan cũng biết những chuyện này sao? Nàng có biết tiểu thư của ngươi bây giờ đi nơi nào không?
Tiểu Lệ lắc đầu:
- Nàng còn biết ít hơn cả nô tỳ, có lẽ không biết tiểu thư ở đâu.
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Đã như vậy ngươi trở về đi. Nhớ kỹ, chuyện hôm nay ngươi không được để lộ ra ngoài.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lệ cả kinh run lên.
- Đại... Đại nhân, ngài thả nô tỳ sao? Ngài vừa mới nói nô tỳ ham tài mà hại tính mạng của tiểu thư mà!
Tần Tiêu nhịn cười, không có đùa nghịch nữa, nghiêm trang nói ra:
- A... Bổn quan hiện tại không có nghi ngờ ngươi nữa.
Tiểu Lệ bừng tỉnh đại ngộ, hối hận kêu lên:
- Đại nhân lừa dối nô tỳ !
Lý Tự Nghiệp quái trừng mắt:
- Lớn mật!
Tiểu Lệ đã giật mình, chạy ào mất.
Ba người không hẹn mà mà cười khẽ, Phạm Thức Đức nói:
- Đại nhân quả nhiên cao minh! Hiện tại xem ra cái gọi là nhảy sông tự
vận và mượn xác hoàn hồn cũng chỉ là trò của đôi nam nữ hoang đường kia
thôi, vì bỏ trốn làm ra kế kim thiên thoát xác. Xem ra cũng có thể kết
an dễ dàng rồi.
Tần Tiêu lắc đầu, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
- Phạm tiên sinh nói rất có đạo lý, sự thật cũng không sai biệt lắm hẳn
là như vậy. Nhưng bởi vì như vậy còn có những chuyện không giải thích
được: thứ nhất, chuyện trộm thi giải thích như thế nào? Nếu như nói thê
tử Lưu Nhị là do Đỗ Viễn Sơn móc ra, sau đó cố ý đem đi lừa gạt Triệu
phủ, như vậy hắn cần gì phải đi đào mộ của ‘ Triệu tiểu thư ’, cũng
không phải càng làm lộ ra sơ hở hay sao? Còn nữa, vấn đề lớn nhất trước
mắt là nữ tử thanh lâu Mạc Vân Nhi, vì sao lại diễn trò giả thành Triệu
tiểu thư, lại còn biến giả thành thật kết hôn chứ? Càng không thể lý
giải chính là Cổ công tử, hắn không phải là hồ đồ, cứ như vậy mà cưới
Mạc Vân Nhi.
Phạm Thức Đức bừng tỉnh đại ngộ:
- Đại nhân
anh minh, hạ quan đúng là không nghĩ tới những chuyện này. Nói tới
chuyện này hiện tại tất cả đầu mâu điều chỉa vào Cổ phủ!
- Không sai! Nhưng vẫn còn một nơi đấy.
- Phiêu Hương Lâu?
- Tiên sinh minh xét! Nếu như bổn quan nói là đúng vậy thì tú bà Đoạn Như kia cũng là người biết chuyện, hơn nữa là người tham dự vào trong đó.
Chúng ta bây giờ nên đi tới Phiêu Hương Lâu xem xét một phen, nhìn xem
có thu hoạch hay không.
- Vậy còn Cổ phủ?
- Cổ phủ chính
là hạch tâm của cả câu chuyện, đây chính là con ve trong kén. Mà Phiêu
Hương Lâu lại chính là cái kén của con ve. Nếu như chuyện của Phiêu
Hương Lâu không giải quyết thì chuyện của Cổ phủ thì không thể giải
quyết!
Việc này không nên chậm trễ, ba người lập tức đi tới Phiêu Hương Lâu. Lúc này trời đã hơi tối, Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức đã đói
bụng tới mức bụng dán vào bụng rồi. Lý Tự Nghiệp đi tới khách điếm mua
một đám màn thầu, ba người vừa đi vừa gặm.
Khi đi tới Phiêu Hương Lâu lại phát hiện cửa đã đóng chặt, không có cảnh tượng náo nhiệt như
thường ngày. Lý Tự Nghiệp dùng sức vỗ cửa, qua một thời gia có quy nô mở cửa, thò đầu ra kêu lên:
- Ngừng kinh doanh rồi! Muốn tìm thú vui thì đi nhà khác!
Lý Tự Nghiệp một tay bắt lấy tên quy nô, quát:
- Con mẹ của ngươi, ai tìm thú vui? Đây là Khâm Sai đại nhân tới tra án! Nhanh kêu bà chủ của ngươi ra đây!