- Trước mắt ta cũng không có ý định chơi chiến dịch đại quy mô
với bọn hắn, bởi vì vẫn chưa tới thời điểm, thu phục Doanh Châu là nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta. Liêu Đông Quân Cơ Xứ đã phát tới chỉ thị,
chiến lược của Liêu Đông quân có ba điểm: Đầu tiên bảo vệ chặt chẽ cửa
đông bắc, U Châu không thể mất. Tiếp theo thu phục cùng xây dựng lại
Doanh Châu. Cuối cùng, định Hề cùng Khiết Đan. Trước mắt yêu cầu ba
chiến lược này, mỗi người phát biểu ra ý kiến của mình, chúng ta cùng
nhau thương lượng vấn đề về chiến thuật.
Đỗ Tân Khách nói:
- Đại soái, ty chức đã nghĩ nếu chỉ giảng từ binh lực Liêu Đông quân
chúng ta giữ lấy ưu thế. Toàn Hề tộc tổng cộng chỉ có ba vạn kình binh,
Khiết Đan có hơn năm vạn người. Nhưng trôi qua nhiều năm đông bắc Đại
Đường chúng ta vẫn luôn bị động trong chiến tranh với bọn hắn, có một
nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bọn hắn không có chỗ ở cố định, chúng ta
chỉ có thể chờ đợi bọn hắn đánh vào mới có được phản ứng. Một khi chúng
ta xuất binh, bọn hắn lại liên hợp đối phó. Tỷ như chuyện của Tôn Kiệm
cùng Tiết Nột lần trước, đều bị thua bại trong cảnh nội của Hề cùng
Khiết Đan.
- Nói rất đúng.
Tần Tiêu gật đầu khen ngợi:
- Quân đội Đại Đường có tường thành, có nơi đóng quân, cần hộ vệ dân
chúng. Mà Hề cùng Khiết Đan lại là toàn dân giai binh, không có chỗ ở cố định. Cần đánh với bọn hắn thật sự có cảm giác voi đi bắt chuột. Bọn
hắn vẫn luôn núp trong bóng tối, chúng ta muốn bắt lại không được, bọn
hắn lại thừa dịp chúng ta không chú ý thì lại nhào ra cắn một ngụm, thật là đáng hận. Mặt khác chúng ta cũng không thể xem nhẹ Mạt Hạt tộc tại
Bạch Sơn Hắc Thủy. Mấy năm trước bọn họ xây dựng Bột Hải quốc tại Túc
Mạt Bộ, tuy rằng vẫn nằm trong trạng thái thị tộc nguyên thủy vô cùng
lạc hậu, nhưng binh lực của bọn hắn kỳ thật còn mạnh hơn cả Hề cùng
Khiết Đan.
Lý Tự Nghiệp gật đầu nói:
- Phải đó! Lần trước
ta ở trên chiến trường lần đầu tiên nhìn thấy binh lính Mạt Hạt tộc. Bọn hắn mặc áo da cừu, đầu cắm đuôi hổ báo. Cưỡi ngựa bắn cung hết sức tinh chuẩn lợi hại! Cung của bọn họ dài ba xích, tên dài một thước, dùng đá
mài chế thành mũi tên, có thể xuyên thủng cả khôi giáp của chúng ta!
Tần Tiêu gật đầu, trong lòng nhủ thầm: Đám người nửa nguyên thủy kia cũng
dám xây dựng có vương quốc, cái gì mà Bột Hải quốc, ta phi! Nữ Chân, tổ
tiên của người Liêu phải không? Đặc biệt thích làm những hoạt động chiếm đoạt đánh cướp. Chờ xem, thu thập xong Hề cùng Khiết Đan sẽ đến lượt
các ngươi...
Kim Lương Phượng nói:
- Đại soái, theo ty
chức xem trước mắt có thể xem thường người Mạt Hạt. Bọn hắn ở nơi cực
xa, tuy rằng cùng Hề, Khiết Đan phụ thuộc Đột Quyết, nhưng kỳ thật ở
trong nhiều thời điểm nằm trong trạng thái đong đưa không chừng. Đại
Đường thắng bọn hắn sẽ muốn sát nhập Đại Đường, Đột Quyết thắng bọn hắn
lại muốn kèm theo Đột Quyết. Trước mắt mười hai vạn đại quân Liêu Đông
đang chuẩn bị sẵn sàng, nói vậy bọn hắn cũng hiểu rõ tinh tường. Cho nên theo ty chức nghĩ, lần này người Mạt Hạt sẽ không tiếp tục chộn rộn
cùng Hề và Khiết Đan. Bắc Địch xưa nay đa nghi, Mạt Hạt lại ở xa. Nếu
muốn thật sự dụng binh với Hề cùng Khiết Đan, phái một nhân sĩ giỏi
miệng lưỡi đi tới vùng Bột Hải quốc giảng giải lợi hại, tặng chút đồ vật thì bọn hắn sẽ không tiếp tục làm ẩu!
Tần Tiêu quay đầu có chút nghi hoặc nhìn Kim Lương Phượng:
- Vì sao tiên sinh lại khẳng định như thế? Nếu ta là người Mạt Hạt, sẽ lo lắng chuyện môi hở răng lạnh.
- Bọn hắn sẽ không.
Kim Lương Phượng mỉm cười đầy tự tin:
- Bởi vì người Bắc Địch cho tới bây giờ vốn không tin tưởng Đại Đường sẽ
thật sự động thủ với bọn hắn. Bọn hắn nghĩ đến chúng ta nhiều nhất chỉ
bố trí phòng vệ, hoặc dùng thủ đoạn chính trị hòa dịu mâu thuẫn với bọn
hắn. Nếu thật sự muốn động thủ đánh Hề cùng Khiết Đan, đại soái không
ngại thử xem một lần. Ty chức cam đoan đến lúc đó trên chiến trường sẽ
không nhìn thấy một người Mạt Hạt nào! Đương nhiên điều kiện tiên quyết
là làm cho đại tù trưởng Bột Hải quốc cùng thủ lĩnh các bộ tộc khác
chứng kiến một ít ưu đãi. Chẳng hạn như phong vương, phong quan, ban cho dê bò vân vân.
- Tốt lắm, hợp tung liên hoành sao? Ah!
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Theo ta được biết Mạt Hạt cùng Túc Mạt, Bá Đốt, An Xa Cốt, Phật Niết,
Hào Thất, Hắc Thủy, Bạch Sơn chỉ có Túc Mạt xây dựng vương quốc, các bộ
khác tuy rằng xem như cùng bộ tộc nhưng kỳ thật đều là đồng sàng dị
mộng, thường xuyên xâm lấn lẫn nhau. Trong đó binh lực của Hắc Thủy cực
mạnh. Lần trước trợ giúp Hề cùng Khiết Đan đánh Đại Đường chúng ta,
chính là kỵ binh Hắc Thủy bộ. Thủ lĩnh bảy bộ tộc ta đều sẽ thượng biểu
thỉnh phong bọn hắn là quận vương, thứ sử, ban thưởng dê bò. Hừ, những
người này tuy rằng thay đổi thất thường, nhưng cũng biết rõ Đại Đường
vương triều mới là nước lớn, bọn hắn vẫn luôn muốn dựa theo. Ta cũng
không tin bọn hắn không cần những ưu đãi này lại chờ đợi gặp chúng ta
bằng binh đao.
- Đại soái nói rất đúng.
Kim Lương Phượng vuốt râu cười nói:
- Nếu như có thể làm cho Mạt Hạt an tĩnh lại, việc thu phục Doanh Châu sẽ trở nên dễ dàng rất nhiều. Bất kể là dùng binh tấn công Khiết Đan, hay
dùng kỵ binh trí thắng đều có kế sách sử dụng.
- Nga?
Tần Tiêu vui mừng hỏi:
- Tiên sinh đã có kế sách? Nói nghe một chút.
Mọi người cùng nhìn về phía Kim Lương Phượng, nghe hắn giải thích:
- Nếu dùng chính binh, cần nổi trống trước tiên. Liêu Đông quân có mười
hai vạn, chỉ cần xuất động một nửa thì Hề cùng Khiết Đan cũng không dám
khinh thường. Bọn hắn sẽ không mạo hiểm bị tổn thất lớn mà theo chúng ta giành giật Doanh Châu. Cho nên ta nhận định nếu hiện tại xuất động đại
quân đi thu phục Doanh Châu chính diện là có thể được.
Tần Tiêu cau mày trầm tư một lúc, chậm rãi lắc đầu:
- Ta cho rằng không quá thỏa đáng. Trước mắt Liêu Đông quân chỉ vừa khởi
sắc, ta không dám mạo hiểm phiêu lưu như vậy. Tuy rằng Hề cùng Khiết Đan có thể sẽ thối lui, nhưng nếu bọn hắn nổi điên theo chúng ta dây dưa,
người có hại thực sự lại là chúng ta. Trò chơi quá mức mạo hiểm ta không nguyện ý. Kế sách đội kỵ binh thì thế nào đây?
Kim Lương Phượng mỉm cười nói:
- Kế sách chính binh chỉ là hòa hoãn, hạ sách. Kế sách đội kỵ binh là thượng sách, nhanh chóng. Đại soái hãy xem...
Kim Lương Phượng chỉ vào sa bàn nói:
- Từ Loan Hà đến Bạch Lang thủy vực, có một mảnh đất vô cùng dài hẹp, là
nơi có bãi cỏ cùng nguồn nước phong phú, hiện tại Bắc Địch luôn xem nơi
này là nơi tốt nhất. Hơn nữa mảnh đất này vừa lúc nằm ngay biên cảnh của Hề, Khiết Đan cùng Đại Đường. Doanh Châu nằm dưới phúc địa này. Nếu
chúng ta phái ra đội kỵ binh từ mảnh đất này giết đi qua, cắt đứt liên
hệ giữa cảnh nội hai tộc cùng cảnh nội Đại Đường, như vậy phúc địa này
sẽ thuộc về chúng ta. Không chỉ là Doanh Châu, cho dù dê bò của bọn hắn
đang chăn nuôi cũng phải thuộc về chúng ta.
- Có ý tứ!
Mọi người cùng gật đầu khen ngợi, đối với chiến thuật này cảm thấy hứng thú. Tần Tiêu cũng nở nụ cười: