Tần Tiêu tiến lên tạ ơn,
trong nội tâm thầm nghĩ: xem ra lần này hợp ý của hoàng đế. Đã diệt khí
diễm càn quấy của người Đột Quyết, lại không có tai nạn chết người. Lực
Hạ Đạt này cũng là đàn ông, ít nhất không có xài ám chiêu gì. Đánh thua
thì khóc như con nít. Xem ra người Đột Quyết sùng bái võ lực còn hơn cả
Đại Chu. Đệ nhất dũng sĩ của Đột Quyết bị ta đánh cho răng rơi đầy đất,
sau khi trở về sẽ không thắt cổ tự sát chứ? A!
Hoàng đế bãi giá, một ít văn thần võ tướng đều nhao nhao tiến đến trước
mặt Tần Tiêu chúc mừng. Nhất là Lý Tự Nghiệp, Điền Trân là những võ
tướng ném Tần Tiêu lên trời, lớn tiếng hoan hô, ngay cả Đường Hưu Cảnh
Binh Bộ Thượng Thư cũng tới tham gia náo nhiệt, lúc này vui vẻ nổi lên.
Tần Tiêu lại ẩn ẩn nhìn thấy Võ Ý Tông ở cách đó không xa phẫn hận dậm chân, tức giận rời đi.
Trên yến tiệc Túc Vũ Đình, Võ Tắc Thiên dung quang toả sáng tinh thần
sáng láng, lúc nào cũng khích lệ quan lại cùng sứ thần Đột Quyết uống
rượu. Hoàng đế cao hứng như vậy, quần thần đương nhiên là buông lỏng,
họ nâng cốc mời rượu lẫn nhau đàm tiếu sinh hoan.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp, Điền Trân ngồi cùng một chỗ nhìn đám người sứ thần Đột Quyết đối diện, mỗi người đều nhìn nhau cười.
Tiệc rượu hơn phân nửa, Võ Tắc Thiên trước mặt mọi người gọi Tần Tiêu
đến trước ngự giá , dùng Kim Bôi ban cho một ly hảo tửu nói với giọng
lanh lảnh:
- Trung Hoa nhiều tuấn tài, nam nhân như Tần Tiêu đúng là tấm gương của
Đại Chu gương! Mọi người chúng ta cùng kính Tần Tiêu một ly!
Hoàng đế đã mở miệng, ai dám không nể mặt, ngay cả Vũ Ý Tông cũng xanh
mặt, đi theo văn võ bá quan cùng sứ thần Đột Quyết đứng lên, hô to:
- Kính Tần tướng quân!
Tần Tiêu chắp tay nói:
- Cùng uống chén này, Tạ long ân của bệ hạ!
Túc Vũ Đình và một hàng dài mọi người cùng uống ly rượu.
Trong lòng Tần Tiêu trong lòng: Hay rồi, lại trở thành chim đầu đàn, cây to đón gió rồi.
Võ Tắc Thiên lập tức nói:
- Tần Tiêu, trẫm phong ngươi làm vì Đông Cung Tả Vệ Suất Tứ phẩm Chủ
Suất. Thánh chỉ lập tức ban xuống, giao ấn thụ và phần thưởng 500 lượng
hoàng kim, trăm thớt lụa để khen ngợi.
Tần Tiêu chắp tay tạ ơn, trong lòng cười nói: mới giáng chức hai tháng,
lại thăng trở lại. Làm quan trong kinh chính là có nhiều loại chuyện
này, Võ Tắc Thiên trước mặt mọi người khen thưởng, không phải là tương
đương tát cho đám người kia một cái sao? Phần thưởng càng nặng thì tát
càng hung ác. Ha ha!
Đôi mắt Tần Tiêu nghiêng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi sau ngự giá một chút, chỉ thấy trong mắt nàng xuân ba lưu chuyển mỉm cười nhìn chính mình,
đôi mắt nàng phảng phất biết nói chuyện bao hàm mật ý ôn nhu vô hạn.
Thưởng Tần Tiêu đã xong, Võ Tắc Thiên để Thượng Quan Uyển Nhi xuất ra
một phần danh sách tuyên đọc ban thưởng đối với sứ thần Đột Quyết, hoàng kim bạch ngân, trân châu bảo khí, mỹ nữ tuấn mã nhiều vô số. Người Đột
Quyết cống một ngàn con tuấn mã cùng một chút ngọc thạch so với ban
thưởng của Võ Tắc Thiên có thể nói là chín trâu mất sợi lông.
Tần Tiêu nhìn chút ít văn võ đại thần vui vẻ cùng người Đột Quyết, trong lòng căm giận mà nói: vui vẻ cái rắm! Người Đột Quyết trở về sẽ cầm
những ban thưởng này mua mã mua thiết, chế tạo binh khí dùng làm quân
lương, lại đến xâm lược Đại Chu, xem các ngươi còn cười được không! Phần thưởng một ít mỹ nữ, trở về thì bị coi như nô cùng trâu ngựa sai sử!
Phần thưởng được càng nhiều thì biểu thị chúng ta càng giàu có sao? Theo ta thấy, người Đột Quyết thay đổi thất thường nên diệt sạch bọn hắn.
Đánh cùng náo loạn hơn mười năm rồi, đám người từ Đại Chu được ban
thưởng và tài vật khi xâm lược cũng quá nhiều. Huống chi, đám người còn
phóng hỏa sát nhân bốn phía!
Tần Tiêu càng nghĩ càng tức giận, không khỏi nghĩ đến hơn một nghìn năm
về sau, người Nhật Bản xâm lược Trung Hoa. Hắn buồn bực nói: chính là
quá nhiều người không có ý thức nguy cơ mới phát sinh chuyện như vậy!
Hiện tại Nhật Bản là cái rắm gì, Bách Tể Quốc vài thập niên trước thua
triều tiên bán đảo một lần không dám lỗ mãng nữa, phải cúi đầu xưng
thần. Còn không dám thở mạnh, hàng năm phái người triều bái cống, thực
sự như người Đột Quyết mang về ban thưởng gấp mấy trăm lần thậm chí
nhiều hơn trở về.
Những đại thần này cười ngây ngô! Đoạt tiền của chúng ta, giết người của ta, náo đã xong phái mấy người đến biểu thị thì mọi sự thuận lợi, còn
cười?
Cười cái rắm!
Ai có thể nghĩ đến, hơn một nghìn năm về sau, hiện tại phục phục thiếp
thiếp hướng chúng ta xưng thần, người Nhật Bản ngay cả cơ cấu thiết trí
chính phủ đều học tập Đại Đường dẫm lên lão sư như chúng ta hung hăng
đập mạnh mấy cước đâu?
Vài thập niên trước, Thái Tông phái Lý Tịnh một lần hành động bình định
Đột Quyết, hiện tại bọn hắn lại tro tàn lại cháy thành lập nên Hậu
Đột Quyết, vẫn như cũ lang tính không đổi làm chuyện bắt người cướp của. Theo ta thất, đối phó loại nham hiểm chi nhân thay đổi thất thường thì
tốt nhất là đánh chết hắn, diệt nước hắn.
Lý Tự Nghiệp bên cạnh nhẹ nhàng đẩy Tần Tiêu một cái:
- Nghĩ gì thế huynh đệ? Như thế nào trên trán lộ ra cả gân xanh, muốn giết người thì sao?
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, trì hoãn tâm tình, nhàn nhạt nói:
- Không có chuyện gì. Chỉ là đang nghĩ, ngày nào đó lên chiến trường đối phó người Đột Quyết nhất định phải chém thêm nhiều mấy cái đầu trở về.
Lý Tự Nghiệp trừng lớn đôi mắt, cái hiểu cái không mà gật nhẹ đầu:
- Tốt, ta với ngươi cùng chém! Kỳ thật hôm nay ta muốn cùng Lực Hạ Đạt
đấu một trận. Thể loại đó thì đỡ được của ta mấy chiêu, chừng vài cái đã bị ta quật ngược rồi, không ngờ còn đi tìm ngươi khiêu chiến, không
phải là tìm chết sao? Ha ha!
Tần Tiêu cười cười:
- Đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết hung hăng càn quấy lắm. Xem ra, chính là
bọn họ tìm hoàng đế thỉnh cầu luận võ, hoàng đế mới cho đòi chúng ta trở về. Hiện tại không tệ ah, chẳng khác gì là tát cho chúng mấy cái bạt
tai. Hắc hắc!
Điền Trân cũng bu lại, thấp giọng nói:
- Đại khái vừa rồi có vài người đánh rất hay, bất quá ta nhìn ra được
nếu không phải ra tay lưu tình thì Lực Hạ Đạt đã chết mười tám lần.
Nhiều lần ngươi đều không có trúng tử huyệt của hắn.
Lý Tự Nghiệp ngạc nhiên nói:
- Xem ra ra Đặc Chủng Doanh ngươi không có phí công lăn lộn giang hồ,
Điền Trân! Đại khái lúc nào thì dạy cho ra mấy công phu của giang hồ?.
Trong lòng ta có chút không công bằng a!
Tần Tiêu cười nói:
- Được a! Thuật chiến đấu của Đặc Chủng Doanh là độc nhất vô nhị, ngươi
học được cách sát nhân còn linh hoạt hơn cả giết gà. Bất quá, dùng thân
hình của ngươi, muốn luyện được tốc độ cùng linh hoạt thì rất khó khăn.
Lý Tự Nghiệp phẫn nộ thấp giọng nguyền rủa:
- Ta phi, lại chém...
Thời điểm yến hội tản ra thì trời cũng đã về đêm. Tần Tiêu đang chuẩn bị cùng đám người Lý Tự Nghiệp ly khai Đại Minh cung, Tần Tiêu hận không
thể mọc thêm một đôi cánh bay về nhà gặp Lý Tiên Huệ, không ngờ bị một
thái giám từ phía sau đuổi theo chặn lại:
- Tần tướng quân, thái tử mệnh tiểu nhân mời tướng quân tới Đông cung.