Ads
- Các ngươi đã quên quân lệnh của đại nguyên soái hay sao? Không thể lộ hành tung, để cho man di Bắc Địch biết chúng ta đang mai phục tại nơi này. Nếu đốt lửa ngay nửa đêm ai cũng thấy được rõ ràng. Người tham gia quân ngũ chết còn không sợ, còn sợ lạnh sao? Nói cho các huynh đệ, cố gắng nhẫn nhịn đi, không thể đốt lửa. Để cho Mặc Xuyết đến đây, chúng ta liền xua quân giết xuống, chỉ cần hoạt động sẽ không thấy lạnh.
- Dạ!
Tiểu tướng ngoan ngoãn đi xuống truyền lệnh. Lý Tự Nghiệp cau mày nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy mỗi người bị đông lạnh vẻ mặt trắng xanh, môi khô nứt, có chút người còn đang run rẩy. Trong lòng hắn không khỏi rủa thầm: thời tiết quỷ quái, lạnh như thế thật làm người ta không chịu nổi. Nhưng trách nhiệm của đội ngũ chúng ta quá nặng, không chấp nhận có chút sơ suất. Chỉ mong tên Mặc Xuyết đáng chết kia xuất hiện sớm một chút, cho các huynh đệ hoạt động thì sẽ đỡ hơn.
Ngày ngắn đêm dài, màn đêm buông xuống nhiệt độ không khí đã giảm xuống âm mười độ, hắt nước thành băng. Lý Tự Nghiệp dẫn người mai phục tại khu rừng này cảm giác thân thể mình muốn biến thành băng tượng, toàn thân cứng ngắc. Bọn lính dựa vào sưởi ấm lẫn nhau, dùng sức xoa tay, không ai phát ra một tiếng oán giận. Lý Tự Nghiệp nhìn thấy trong lòng âm thầm vui mừng, quả nhiên là binh lính do lão tử mang đi ra, chịu được khổ, rất giỏi!
Đúng lúc này vài tên thám báo vừa được phái ra đã chạy ngược trở về, đi tới bên người Lý Tự Nghiệp nói:
- Đại tướng quân, phát hiện quân địch!
- Nga, đến rồi?
Lý Tự Nghiệp vui mừng nói:
- Bao nhiêu người?
- Chỉ có mười mấy người.
Thám báo nói:
- Đã đi vào hà cốc Loan Hà, xem qua hẳn là đội tiền tiêu dò đường.
Lý Tự Nghiệp căm giận phun một ngụm:
- Man di giảo hoạt, còn để ý như vậy. Đừng kinh động nhóm thám báo kia, chờ phía sau cùng đến rồi nói sau. Thám báo đã đến nơi này, phỏng chừng đợi thêm canh giờ chủ lực quân địch đều đến. Truyền lệnh xuống, các huynh đệ chuẩn bị đón địch, chuẩn bị chiến đấu!
- Dạ!
Bên trong hà cốc Loan Hà.
Mặc Xuyết ghìm cương ngựa, nhìn sơn cốc tối đen sâu thẳm, cau chặt mày. Phó tướng đi bên cạnh tiến lên nói:
- Đại hãn, các huynh đệ từ sáng sớm chạy đến bây giờ. Đã qua suốt một ngày, người kiệt sức, ngựa hết hơi, bụng đói kêu vang. Hay là đại hãn hạ lệnh hạ trại nghỉ ngơi trong hà cốc Loan Hà một chút?
- Không được!
Mặc Xuyết hừ lạnh nói:
- Đừng hi vọng hai tên phế vật Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu có thể ngăn cản được bao lâu. Tần Tiêu kia chẳng khác gì một đầu hồ ly, dùng binh quỷ dị khó lường. Hiện tại tuy chúng ta trốn xa hơn một hai trăm dặm nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi công kích của hắn. Ngươi không nhìn thấy kỵ binh dưới tay hắn sao? Tuyệt không kém hơn Lang Kỵ sư chúng ta. Nói không chừng hiện tại hắn đang dẫn người truy theo chúng ta ở phía sau. Hơn nữa hà cốc Loan Hà địa thế hiểm yếu, chỉ cần địch nhân trước sau giáp công chúng ta sẽ rơi vào tuyệt địa, chỉ còn nhận lấy cái chết. Truyền lệnh xuống, qua Loan Hà đi tới đại bình nguyên mặt đông chúng ta tiếp tục hạ trại nghỉ ngơi!
- Nhưng mà đại hãn…
Phó tướng nghi hoặc nói:
- Nếu đi theo mặt đông ít nhất phải đi xa hơn một trăm mười dặm. Nếu từ hà cốc trực tiếp xuyên qua lập tức có thể đến cảnh nội của Hề tộc cùng Khiết Đan. Đến lúc đó là có thể tụ hội cùng binh mã của Tả Hiền Vương…
- Đừng lải nhải, ngươi hiểu được cái gì!
Mặc Xuyết cả giận nói:
- Trước mắt chúng ta đang chạy trốn, đương nhiên cần tìm địa phương rộng rãi mà đi. Đi qua Loan Hà đại bình nguyên càng thích hợp cho kỵ binh của chúng ta di chuyển. Nếu như bị ngăn cản trong hà cốc Loan Hà, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu tận cùng.
- Dạ!
Phó tướng tỉnh ngộ, lập tức đi truyền lệnh.
Bốn vạn kỵ binh Đột Quyết phân thành hơn mười đội hướng Loan Hà đi tới. Nước trên sông Loan Hà đã đóng thành băng thật dày, người ngựa đi lên vững như đất bằng. Hơn nữa chiến mã Đột Quyết đã thói quen di chuyển trên băng, móng ngựa cũng được đặc biệt chế tạo qua, trong lúc nhất thời tốc độ di chuyển cực nhanh.
Nhóm kỵ binh đầu tiên vượt qua mặt sông đi tới bên bờ, mặt đông bờ sông đột nhiên truyền đến thanh âm tiếng hò hét kêu vang, ngọn đuốc san sát, tinh kỳ tung bay, Đường quân lớn tiếng hô to:
- Bắt sống Mặc Xuyết!
Mặc Xuyết cực kỳ hoảng sợ:
- Phá hủy, nơi này lại có mai phục! Thật giận, hai ngày trước chúng ta đi ngang qua chẳng phải không nhìn thấy được người nào sao?
Đúng lúc này Đường quân trên bờ đông thừa dịp nhân mã của Mặc Xuyết qua sông, đã bắt đầu bắn tên.
Tên rơi như mưa, kỵ binh nhất thời người ngã ngựa đổ. Người ngựa ngã xuống đánh vỡ tầng băng, nhất thời tiếng vang răng rắc vỡ tan, thật nhiều người ngựa táng thân dưới đáy sông. Ngay sau đó từng thùng hỏa mỡ lại dọc theo bờ sông đổ xuống, những cây đuốc của Đường quân bị ném ra như mưa.
Nhất thời bờ đông dấy lên ngọn lửa dâng cao hừng hực, nhìn qua như một bức tường lửa. Tầng băng trên sông bờ đông nhanh chóng tan chảy, thanh âm tiếng hô thảm thiết không ngừng vang lên.
Mặc Xuyết kinh hãi đảm chiến hoảng hốt, may mắn hắn còn chưa vội vã băng qua sông, bằng không bị băng tan chẳng phải rơi xuống sông chết cóng?
- Lui lại! Chuyển tiến hà cốc Loan Hà!
Mặc Xuyết phẫn nộ vung roi ngựa hướng hà cốc chạy đi. Trên sông đã lưu lại hơn ngàn cỗ thi thể.
Đỗ Tân Khách đứng trên một sườn dốc cao trên bờ đông Loan Hà, nhìn người Đột Quyết thối lui như nước thủy triều, hạ lệnh cho Đường quân ngừng cuộc truy kích, cười lạnh không thôi. Mặc Xuyết đã thật ngoan ngoãn tự chui vào hà cốc Loan Hà, tiếp theo phải xem biểu diễn của Lý Tự Nghiệp.
Mặc Xuyết kinh sợ thúc ngựa chạy như điên, vừa lúc gặp được thám báo quay về báo cáo:
- Phía trước không có quân địch, hết thảy bình thường!
Lúc này Mặc Xuyết mới cảm thấy bình tĩnh lại, nhưng không khỏi dấy lên cảm giác hổ lạc đồng bằng bị cẩu khinh, phẫn nộ rít gào như sấm:
- Chờ ta trở về phương bắc, trước san bằng Hề tộc, sau đó dốc hết binh lực Đột Quyết hãn quốc đến cùng Tần Tiêu quyết một trận tử chiến!
Lời của hắn còn chưa dứt, hai bên sườn núi đột nhiên truyền ra tiếng hô to, thật nhiều ngọn đuốc cùng tinh kỳ xuất hiện, lại nghe Đường quân hò hét:
- Bắt sống Mặc Xuyết!
Mặc Xuyết tuyệt vọng kích quyền:
- Trời ạ, chẳng lẽ trời muốn vong ta?
Nhân mã Đột Quyết kinh hoảng nhảy loạn trong hà cốc Loan Hà, mấy thủ lĩnh bộ tộc cùng các phó tướng đều chạy đến bên người Mặc Xuyết:
- Đại hãn, làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao? Hạ lệnh toàn quân, hướng phương bắc xung phong, mở một đường máu!
Mặc Xuyết oán hận kêu lên:
- Các dũng sĩ, xung phong!
Đột Quyết lang kỵ vốn mười phần dũng mãnh lại bị kinh hách cả ngày, trước đó bị vây bốn phía, đã mất đi nhuệ khí cùng tinh mang, hiện tại đã kinh hoảng hoàn toàn, nghe Mặc Xuyết hạ lệnh bọn hắn đành kiên trì hướng phía trước phóng đi.
Hai bên sườn núi những mũi tên của Đường quân bắn phá xuống như mưa, trong sơn cốc hẹp dài vang lên thanh âm kêu thảm thiết khắp bốn phía, người ngã ngựa đổ.