Tần Tiêu đi tới bên cạnh Trương Cửu Linh, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười thân thiện mười phần:
- Đại đô đốc, kỳ thật...ta còn có một việc riêng tư muốn mời ngươi hỗ trợ...
Vẻ mặt Trương Cửu Linh mỉm cười thật đúng mực:
- Thỉnh vương gia bảo cho biết.
Tần Tiêu ho khan một tiếng, nói:
- Chuyện Tân La vượt biển đánh lén U Châu cùng Dịch Châu, ta cũng biết...
Không đợi Tần Tiêu nói xong, Trương Cửu Linh lập tức có chút kinh hãi đứng lên xoay người bái lễ bồi tội:
- Cửu Linh tử tội, lại không phát binh đi cứu Dịch Châu...
- Đừng, không trách ngươi, quyết định của ngươi rất đúng.
Tần Tiêu vội vàng lôi kéo hắn ngồi xuống:
- Người Tân La vây khốn Dịch Châu mà không tấn công, rõ ràng là muốn
vây thành đánh viện binh. Ý đồ hấp dẫn đại quân U Châu đến cứu viện, sau đó thừa dịp tấn công U Châu. May mắn lúc ấy U Châu là do ngươi trấn
thủ. Đổi lại là ta nói không chừng vì muốn cứu thê tử đã phát binh đi
Dịch Châu, làm hại U Châu thất thủ. Việc này không đề cập tới, nếu Tử
Địch cùng Ngọc Hoàn có gì bất trắc, chỉ có thể trách các nàng mạng
khổ...
Nói tới đây, tuy rằng lòng Tần Tiêu có chút trái lương tâm, nhưng vẫn kinh hãi đau lòng. Hắn bình phục tâm tình, nói tiếp:
- Chuyện ta muốn nói...là về Thạch Thu Giản bắt trói cưỡng bức ngươi...ngươi có thể...
Trương Cửu Linh mỉm cười:
- Vương gia muốn Cửu Linh làm như thế nào, không ngại nói thẳng.
Tần Tiêu có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, nói:
- Hiện tại ta chỉ là thuần túy lấy danh nghĩa cá nhân đến thỉnh cầu đại đô đốc ngươi có thể...xử lý nhẹ một chút cho Thạch Thu Giản hay không?
Trương Cửu Linh thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tần Tiêu:
- Vương gia mang binh nhiều năm thân kinh bách chiến, hẳn hiểu rõ tầm quan trọng của quân lệnh nghiêm minh hơn so với ta.
Trong lòng Tần Tiêu lộp bộp, gật nhẹ đầu:
- Việc này...là đương nhiên.
Trương Cửu Linh tiếp tục nói:
- Việc Thạch Thu Giản bắt cóc cưỡng bức quan chức thượng cấp, cướp đoạt binh phù riêng điều binh mã đã phạm vào tử tội không thể tha.
Lý Tự Nghiệp nhất thời nhảy dựng lên:
- Không phải chứ? Ngươi thật muốn chém hắn? Vậy ngươi không bằng chém luôn cả ta đi!
Trương Cửu Linh thoáng ngẩng đầu nhìn Lý Tự Nghiệp đang nổi giận:
- Ta chém ngươi làm chi? Hắn trói ta, ngươi cứu ta. Ta nên ban thưởng cho ngươi mới phải.
Lý Tự Nghiệp oán hận kêu lên:
- Cái gì mà hắn bắt ta cứu! Việc này lúc ban đầu là chúng ta cùng nhau
thương lượng mà làm. Nhưng tiểu tử Thạch Thu Giản rất có nghĩa khí!
Trước tiên một mình đem chuyện này gánh xuống, lão Lý rơi xuống mặt sau
đành phải làm một lần thuận nước giong thuyền giả trang người tốt. Thật
tốt, hảo huynh đệ phải có phúc cùng hưởng. Ngươi muốn chém hắn, thì chém luôn cả ta đi!
Dứt lời Lý Tự Nghiệp quật cường ưỡn ngực ngẩng cổ, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt chờ chém đầu.
Tần Tiêu không khỏi nổi giận mắng:
- Ngươi cãi cái gì? Đại đô đốc có nói sẽ chém Thạch Thu Giản sao? Đồ khốn! Còn không ngồi xuống.
Lý Tự Nghiệp sửng sốt, nhìn nhìn vẻ mặt thần sắc quỷ dị của Trương Cửu
Linh cùng Tần Tiêu, bất an ngồi xuống, trong lòng bối rối: Hai tinh quái kia lại đang chơi trò gì?
Hoàn Tử Đan chỉ ở một bên xem náo nhiệt.
Trương Cửu Linh ho khan một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói:
- Vương gia, hôm nay nơi này cũng không có người ngoài, Cửu Linh không
ngại nói thẳng. Lúc ấy Cửu Linh còn muốn phát binh đi cứu Dịch Châu còn
hơn bất cứ người nào, muốn cứu hai vị phu nhân cùng dân chúng Dịch Châu. Nhưng ở dưới tình huống lúc đó, thật sự ta không được lựa chọn. Nếu dân chúng U Châu biết ta phát binh đi cứu Dịch Châu, muốn cứu hai vị phu
nhân, sẽ làm trong thành hư không không ngăn cản được sự tấn công mãnh
liệt của đại quân Tân La, chắc chắn sẽ không mấy người nguyện ý động
thân tự phát chạy ra giúp ta thủ thành. Nói cách khác ta sẽ rất khó tụ
tập được lòng người. Nhưng nếu như ta bị trói lại, bị buộc giao ra binh
phù, tướng quân thủ hạ một mình tự dẫn người đi cứu Dịch Châu, thì tình
hình sẽ khác hẳn. Dân chúng sẽ đồng tình ta, nguyện ý tới giúp ta. Dưới
tình huống lúc ấy ngoại trừ phát động dân chúng, đã không còn khả năng
nào đánh lui đại quân Tân La. Cho nên Cửu Linh đành phải che giấu lương
tâm, phối hợp Thạch tướng quân trình diễn khổ nhục kế. Kỳ thật khi ấy
Thạch tướng quân cùng Lý đại tướng quân bọn họ thương lượng việc này, ta có biết. Ta còn cố ý đặt binh phù ở địa phương dễ dàng tìm được, chính
là vì muốn cho Thạch Thu Giản tìm được thuận lợi.
- Ha ha ha!
Lý Tự Nghiệp vỗ mạnh bàn cười to như nổi điên:
- Con mẹ nó, các ngươi một tên so với một tên tinh ranh thế nào!
Tần Tiêu cũng không nhịn được cười to, lại mắng Lý Tự Nghiệp:
- Nói bừa, ngươi chửi ai đây?
Lý Tự Nghiệp tiếp tục cười lớn:
- Chửi Tân La thôi!
Trương Cửu Linh cũng cười:
- Nhưng nếu không xử phạt Thạch Thu Giản, trong quân pháp thật không
thể nào nói nổi. Nếu không như vậy đi, ta chỉ phán Thạch Thu Giản tội
danh chống lại quân lệnh một mình hành động, không nhắc chuyện bắt cóc
đại đô đốc. Sau đó biếm hắn làm thất phẩm trung hậu, để cho hắn đi theo
bên cạnh vương gia chinh phạt Tân La. Ở trên chiến trường làm tướng quân luôn dễ dàng lập công nhất. Đến lúc đó có công, tiếp tục thăng về chức
tướng quân là được. Ngô...lại phán một trăm quân trượng, nhưng có vương
gia đảm bảo thì tạm thời cho hắn nợ lại. Nếu tái phạm sai lầm xử phạt
cùng một lúc. Vương gia, Cửu Linh xử phạt có thể xem như công bằng?
- Thật công bằng, tốt lắm!
Tần Tiêu cười to, nắm chặt tay Trương Cửu Linh:
- Làm khó ngươi, cảm ơn ngươi!
- Vương gia không cần nói cảm ơn. Cửu Linh chỉ là xử phạt theo nguyên
tắc của vương gia. Vương gia nói qua, xử phạt không vượt ngoài “tình,
lý, pháp”. Hợp tình hợp lý hợp pháp, là được, không phải sao?
Trương Cửu Linh cười khoan khoái, sau đó khẽ thở dài một hơi:
- Hiện tại ta chỉ mong dân chúng Dịch Châu cùng hai vị phu nhân sẽ không xảy ra chuyện gì là tốt rồi...
Nói tới đây, trong lòng Tần Tiêu cũng trầm xuống, cau chặt mày, trong lòng bịt kín một tầng bóng ma.
Nếu Tử Địch cùng Ngọc Hoàn xảy ra chuyện gì...kháo, không nghĩ nữa, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố.
Đêm đó Tần Tiêu bày một bàn tiệc rượu đơn giản chiêu đãi Trương Cửu
Linh cùng Lý Tự Nghiệp bọn họ. Sáng sớm hôm sau, Trương Cửu Linh mang
theo mười mấy cận vệ rời Du Quan, cáo từ đi về hướng Sĩ Hộ Chân Hà.
Lý Tự Nghiệp đứng trên đầu thành nhìn vào bóng lưng đoàn người Trương Cửu Linh xa xa, cảm thán nói với Tần Tiêu:
- Đại soái, đời này ta chỉ bội phục qua hai người, một là Địch quốc
lão, hai là đại soái. Hiện tại còn có người thứ ba: Tiểu bạch kiểm
Trương Cửu Linh. Lão tiểu tử thật không dễ dàng ah, lại đem chén nước
bưng ổn như vậy, không đắc tội ai, có năng lực lại biết nhìn tình lý
pháp, thật sự là cao nhân!
Tần Tiêu không khỏi cười:
- Ta nhớ được trước kia ngươi phiền hắn nhất, xem thường hắn nhất đi?
Nói qua một câu hắn chưa từng mang binh, ngay cả thanh đao cũng cầm
không được.
- Hiện tại xem như ta đã hiểu được vậy!
Lý Tự Nghiệp lắc mạnh đầu nói: