Tần Tiêu gõ cửa một hồi, Phạm Thức Đức ngáp dài đi ra mở cửa, vừa thấy Tần Tiêu, hắn cuống quít chắp tay hành lễ:
- Đại nhân còn chưa ngủ sao?
- Ừ! Có chuyện tìm Phạm tiên sinh tâm sự.
- Đại nhân mời vào.
Phạm Thức Đức mặc vào một cái áo choàng ngồi bên cạnh Tần Tiêu khẽ cúi đầu, bộ dáng khiêm cung trước sau như một.
Yên lặng trong chốc lát, Tần Tiêu mở miệng nói:
- Phạm tiên sinh, trong những ngày ở chung, Phạm tiên sinh cho rằng, Tần Tiêu làm người như thế nào?
Phạm Thức Đức chắp tay vái dài, nghiêm mặt nói:
- Đại nhân trí dũng song toàn, một tấm lòng son, cần gì phải nói?
- Vậy...
Tần Tiêu kéo dài thanh âm:
- Nếu là Tần Tiêu một ... không ... có phạm chút sai lầm nào, Phạm đại nhân sau khi hồi kinh có thể báo cáo với hoàng đế không?
Phạm Thức Đức cả kinh lắp bắp nói:
- Này. . . Lời này của đại nhân là có ý gì?
Tần Tiêu mỉm cười:
- Phạm tiên sinh, Tần Tiêu kính trọng ngươi là trưởng bối học rộng tài
cao mới nói rõ với ngươi. Kỳ thật Tần Tiêu đã sớm biết, ngươi là người
mà hoàng đế phái đến giám sát bên cạnh ta. Chuyện tình của Tần Tiêu vẫn
luôn là do ngươi phụ trách, hướng hoàng đế hồi báo. Phạm tiên sinh ngươi đừng vội giải thích, Tần Tiêu nói ra nói như vậy không phải là ý trách
cứ. Ta cũng hiểu được nổi khổ tâm riêng của ngươi, hoàng đế có lệnh,
ngươi không dám không từ, hơn nữa, Tần Tiêu tuổi nhỏ, hoàng đế làm như
thế cũng có đạo lý của ngài. Tần Tiêu cũng không có biểu thị phản cảm
hay oán hạ.
Phạm Thức Đức bất đắc dĩ hạ thấp đầu thở dài nói:
- Ta biết ngay những chuyện này sớm muộn sẽ bị đại nhân biết, cuối cùng
vẫn không thể gạt được đại nhân. Đại nhân, ngài có lời gì cứ việc nói
thẳng a. Mấy ngày nay, ty chức cũng tinh tường đã minh bạch bản tính làm người của đại nhân, thật đúng làm cho ty chức kính nể. Đại nhân có
cái gì phân phó, ty chức nhất định làm theo.
- Kỳ thật. . . Cũng không có chuyện trọng yếu đặc biệt gì, Phạm tiên sinh không cần phải nói nghiêm trọng như thế.
Tần Tiêu khẽ cười nói:
- Lần này phá nghịch đảng Hỏa Phượng Giang Nam, Phạm tiên sinh cũng là
có công. Sau khi về triều sẽ được hoàng đế phong thưởng. Chỉ là ở trong
đó còn có một chuyện tình cực kỳ vi diệu, nếu chúng ta không thương nghị cho tốt, thống nhất lí do thoái thác như vậy thì những phong thưởng này có khả năng sẽ là ban cái chết.
Phạm Thức Đức kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tần Tiêu, nhíu mày nói:
- Ý của đại nhân, là chỉ Vĩnh Thái quận. . .
Tần Tiêu chậm rãi gật đầu:
- Phạm tiên sinh là người biết chuyện. Nếu đem việc này tiết lộ ra
ngoài, cho dù ngươi là thân tín của hoàng đế phái tới cũng khó tránh
khỏi họa diệt khẩu. Phạm tiên sinh ngươi suy nghĩ một chút, nếu là hoàng đế quyết tâm, nhất định phải phong tỏa tin tức quận chúa sống ở nhân
gian, sẽ bỏ qua bất luận người nào biết chuyện này sao?
Phạm Thức Đức kinh ngạc, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống thấp giọng nói:
- Ty chức kỳ thật cũng sớm nghĩ tới điểm này, vì thế, về chuyện của quận chúa ty chức chưa từng có báo qua bất luận tin tức gì cho hoàng đế. Ty
chức hiểu được đạo lý "tổ chim bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn
sao?". Vì thế chuyện tình liên quan tới đại nhân, ty chức kỳ thật cũng
lựa lời nói tốt đi. Hơn nữa sau khi tới Sở Tiên Sơn Trang, thóc lúa thì
ít mà chim muông lại nhiều hành động bất tiện nên chưa đưa tin tức nào
cho hoàng đế.
Đến phiên Tần Tiêu kinh ngạc:
- Phạm tiên sinh nói thật chứ?
- Tánh mạng quan trọng, quả quyết không dám lừa gạt đại nhân!
Tần Tiêu tin tưởng, Phạm Thức Đức nói lời thật, lão hồ ly như hắn trà
trộn quan trường nhiều năm, không có lý do không nghĩ ra lợi và hại ở
trong đó. Nếu như vì tranh công, mà đem chính mình đặt một hoàn cảnh
nguy hiểm có khả năng bị diệt khẩu thì làm chuyện loại này, không phải
là phong cách của Phạm Thức Đức.
Tần Tiêu cau chặt lông mày, hắn nghĩ một hồi rồi nói:
- Tin tức của Hoàng đế linh thông dị thường, nàng muốn nghe một ít tin
tức này thật cũng không là việc khó. Ngày ấy phía trên Hình Đường, Tần
Tiêu phán Phạm tiên sinh tự tay viết ghi chép, Phạm tiên sinh có lẽ
nhớ rõ ràng. Kỳ thật, chỉ cần chúng ta đem câu ‘ Từ Tiểu Nguyệt giả
trang Vĩnh Thái quận chúa, nghe nhìn lẫn lộn ’ để cho mọi chuyện rõ
ràng, những chuyện khác đều xử lý tốt thì hoàng đế bên kia cũng dễ dàng
báo cáo kết quả công tác, càng sẽ không dẫn phát nhiễu loạn gì khác.
Phạm tiên sinh, ngươi minh bạch ý của ta chứ?
Phạm Thức Đức cúi đầu, chắp tay vái dài:
- Ty chức minh bạch. Trên thực tế, sự tình cũng vốn chính là như thế,
nếu có người truyền chút ít lời đồn, chính là có chủ tâm bất lương rồi.
Trên mặt Tần Tiêu hiện lên vẻ vui mừng nhìn về phía Phạm Thức Đức, Phạm
Thức Đức khẽ nâng đôi mi lên, hai người hiểu ý cười cười, cũng ngầm hiểu lẫn nhau, không hề nói nhiều.
Tần Tiêu nói sang chuyện khác:
- Ta có một muội tử đồng tông bà con xa, hôm nay tới trong sơn trang
thăm ta, thuận tiện chúc mừng sinh nhật. Phạm tiên sinh đi chuẩn bị một
chút, mặt khác tuyển một ít hạ nhân vào trang. Sơn trang lớn như thế này mà không có ai quản lý để hoang phế sẽ rất đáng tiếc.
Phạm Thức Đức sụp mi đáp:
- Vâng, ty chức ngay lập tức đi làm chuyện này, đại nhân yên tâm. Hôm
nay sinh nhật do ty chức đến quản lý a, chắc chắn sẽ làm thật náo nhiệt.
Tần Tiêu cười ha ha, đứng dậy cáo từ:
- Vậy, làm phiền Phạm tiên sinh rồi.
Đi ra ngoài phòng Phạm Thức Đức, trong lòng Tần Tiêu rốt cục thoải mái.
Kỳ thật, biểu hiện cùng thái độ của Phạm Thức Đức đã nằm trong dự đoán
của hắn. Bởi vì Phạm Thức Đức cũng là người, không coi là tiểu nhân
nhưng ít nhất cũng là nhân vật xu cát tị hung (thích hên tránh xấu). Về
chuyện tình của Vĩnh Thái quận chúa có một tầng mỏng ngăn cách giữa hai
người, một hai ngón tay có thể làm rách. Vì thế Phạm Thức Đức không thể
một chân đạp hai thuyền, cho tới bây giờ còn không có ai chính thức vạch trần chuyện tình của Lý Tiên Huệ. Phạm Thức Đức đã gặp Lý Tiên Huệ một
lần, mà lúc đó nàng có thân phận là Ngô Tiên Nhi. Cho dù đến lúc đó có
tra ra nội tình cũng chỉ nói qua loa là tắc trách. Câu từ phán trên
đường thẩm của Từ Tiểu Nguyệt có giá trị liên thành rồi.
Phạm Thức Đức làm việc rất có hiệu suất, rất lưu loát. Lúc gà gáy sớm
bắt đầu, bầu trời mưa phùn đang rơi, hắn đã dẫn theo mười nha hoàn nô
bộc thu mua trọn vẹn hai xe hàng hóa về sơn trang rồi. Sau đó lại ngựa
không dừng vó chỉ điểm những hạ nhân đó đi chuẩn bị yến tiệc buổi trưa,
thu thập thôn trang, các loại quy củ, quay đi quay lại như chong chóng.
Tần Tiêu cùng Mặc Y cố ý chạy tới phiên chợ mua cho Lý Tiên Huệ hai bộ
quần áo, sau đó tự mình đưa cho nàng. Tới trước cửa phòng, trông thấy
Thiết Nô cao lớn đang đứng ở đó. Tần Tiêu nhìn vào bên trong hỏi:
- Tiên nhi đã thức chưa?
Thiết Nô lắc đầu.
Tần Tiêu cười ha ha, trong lòng nghĩ đến, kỳ thật Thiết Nô cũng không
ngốc, hắn còn biết thủ hộ ở chỗ này, mà không phải chạy theo mình.
Tần Tiêu nhẹ nhàng gõ cửa:
- Tiên nhi, muội tỉnh chưa?