Tống cảnh khẽ gật đầu:
- Mỗi đầu tháng hoặc khi thời tiết tốt Tống mỗ đều đến bái tế Địch công. Địch công đạo đức tốt đúng là tấm gương cho chúng ta, Tống mỗ quả thực bội phục.
Tần Tiêu và Tống Cảnh chậm rãi đi tới mộ của Địch Nhân Kiệt, vừa nói:
- Thế hệ con cháu của ân sư ở ngoài Lạc Dương, ta là đệ tử cũng khó có khi tới bái tế được, thật là làm phiền Tống đại nhân.
- Đại Đô Đốc nói gì hai chữ ‘làm phiền’?
Tống cảnh đốt nhang quỳ bái, sau đó nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Địch công công huân cái thế, như sao sáng cho sĩ tử nhìn lên. Tống mỗ cũng chỉ tỏ tâm ý bên ngoài. Đại Đô Đốc hôm nay tại sao rảnh rỗi đến Lạc Dương? Sao không đi tới phủ thứ sử thông báo một tiếng. Cũng cho Tống mỗ làm tròn bổn phận, hơi tận tình địa chủ.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Hiện giờ là việc tư. Còn phải rời khỏi Lạc Dương, không dám quấy rầy. Tống đại nhân hiện là Lạc Dương trưởng sử?
- Đúng vậy.
Tống cảnh nhìn Tần Tiêu chắp tay:
- Nhưng mà triều đình hôm nay có chỉ điều động Tống mỗ đi Trường An, đi tới thái tử đông cung, làm thẩm tra Hình bộ Thượng thư. Vì vậy cố ý tới đây cáo biệt Địch công.
- Ah? Vậy thì tốt lắm!
Tần Tiêu có chút vui mừng nói ra:
- Chúng ta cũng chuẩn bị đi về Trường An. Tống đại nhân, nếu đã hữu duyên thì không bằng cùng lên đường nhé?
- Không thể, không thể.
Tống Cảnh nhìn qua nữ quyến sau lưng Tần Tiêu thì nói:
- Đại Đô Đốc nên đi trước, nếu chúng ta tới Trường An và nhàn rỗi thì nên tụ hội với nhau nhé? Tống mỗ còn phải sửa sang lại công việc, sợ làm chậm trễ hành trình của Đại Đô Đốc.
- Đã như vầy, vậy được rồi.
Tần Tiêu gật đầu nói:
- Chúng ta cáo biệt trước, Trường An gặp lại!
- Đại Đô Đốc mời đi trước, ta còn phải bêu xấu với Địch công một phen.
Tần Tiêu mang theo Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y, đi ra khỏi chùa Bạch Mã. Lý Tiên Huệ nói ra:
- Tống Cảnh này ta biết rõ. Làm người vô cùng cương trực công chính, mười bảy tuổi trúng cử thi đậu, là danh sĩ tài tử! Hơn nữa điểm hắn nổi danh nhất là không sợ quyền quý, người nào cũng dám đi đắc tội. Ở triều thánh hậu hắn đã bị lưu vong nhiều lần.
Mặc Y cũng nói:
- Ta cũng hiểu được, hắn làm người không kiêu ngạo không siểng nịnh, rất có khí tiết đấy. Bây giờ đang ở Trường An, quan chức nào gặp lão công mà không bái chào nói một hai câu, nhưng mà Tống Cảnh không như vậy.
Tần Tiêu nghe hai nữ đàm luận, nhìn nhau cười cười, trong nội tâm âm thầm suy nghĩ nói: Tống Cảnh bị điều đến đông cung làm người hầu, về sau không sai biệt lắm chính là chiến hữu cùng trận doanh. Lý Long Cơ ở phương diện lung lạc nhân tài và tài hùng biện còn có nghề.
Ba người tại Lạc Dương nghỉ ngơi nửa ngày, cũng không có đi dạo. Thay ngựa và mướn xa phu khác hướng Trường An mà đi. Đoạn đường này từ Giang Nam đến quan nội giống như truy đuổi mùa xuân, mắt nhìn hoa xanh hoa hồng ở bên bờ, khắp nơi sinh cơ dạt dào. Người du xuân tốp năm tốp ba đi một đoạn là có thể gặp được. Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ trò chuyện và hai người lần đầu ra mặt cũng nhau đi dạo thanh minh, ngoài ấm áp còn cảm khái vận mệnh nhiều vẻ.
Trường An Minh Đức Môn, Tần Tiêu có chút không nhớ mình đã xuất nhập nơi này bao nhiêu lần. Nhưng mà mỗi lần đi qua thì vận mệnh chuyển biến. Lý Đán thượng vị, Trường An cũng dần dần khôi phục ngày xưa địa khí tượng. Sừng sững những thành lâu mái ngói xanh, khách vãng lai nói liền không dứt, đồ vật từ nam tới bắc không ngừng đưa vào Đại Đường, hoặc nói đây là kinh đô phồn hoa nhất. Đường cái Chu Tước rộng rãi xa hoa, lúc nào cũng có tiếng người huyên náo, dân cư hai bên và ngoài đường ngựa xe như nước.
Thịnh thế đế đô dân chúng phồn hoa và đông đúc. Yên ổn và cởi mở.
Tần Tiêu dắt ngựa cho hai nữ nhân, bản thân Tần Tiêu rời khỏi đây hai tháng, thành Trường An cải biến. Không thể không nói tòa thành đã tràn ngập sinh cơ, nội tình hùng hậu, đã từ trong nạn binh hỏa hồi sinh lại, khắp nơi cảnh tượng khả quan.
Thủ thành đều nghe qua đại danh của Tần Tiêu, nhưng chân chính nhìn thấy không có mấy người biết hắn, nhưng mà không ai nhìn hắn nhiều vài lần. Cửa thành Trường An mỗi ngày ra vào đầu chỉ ngàn vạn người. Nếu không phải thời khắc phi thường, đô thị bị chìm vào trong tai họa thì chuyện gì cũng bình thường.
Trong nội tâm Tần Tiêu suy nghĩ dẫn Tiên nhi tiến thẳng vào hoàng cung và đi tới Hồng Lư Tự, nhưng cảm thấy không thích hợp. Tòa nhà ở Kim Quang Môn không biết xong chưa? Uyển nhi các nàng đang ở nơi nào?
Nghĩ tới đây Tần Tiêu liền dẫn xe ngựa đi tới phía tây. Tìm tới khách sạn do thương gia người Hồ mở. Nghỉ ngơi ăn cơm trưa thì ba người mới đi tới Kim Quang Môn.
Tuy trong lòng có chút không thoải mái, sáng Lý Tiên Huệ vẫn rất cố gắng buông lỏng tâm tình của mình. Nhìn thấy thành Trường An quen thuộc phồn hoa thì tạm thời quên đi chuyện buồn, trở nên sáng sủa và vui vẻ.
Trong mắt Tần Tiêu cũng vui mừng.
Đi tới Kim Quang Môn.
Cửa ra vào có hai con sư tử đá nằm ở hai bên, còn che lụa đỏ; cửa lớn bị chặn lại, phía trên có khóa đồng lớn. Trên cánh cửa cũng kết lụa đỏ, tỏ vẻ đây là nhà mới; biển trước cửa cũng che lụa đỏ, so với trước kia còn rộng gấp ba bốn lần. Cánh cộng rộng hơn trước kia nhiều, mái hiên cũng cao hơn, phía trên mái hiên là có một con nghê nhả châu.
Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y kinh ngạc nói:
- Oa, đây là nhà của chúng ta sao? Tại sao có bộ dáng này? Tại sao rộng lớn như vậy?
Tần Tiêu cười gật đầu:
- Đúng nha, xem ra công trình đã hoàn thành, chỉ chờ chúng ta tiến vào. Uyển nhi các nàng xem ra còn chưa tới đây, cũng không biết bây giờ đang ở nơi nào? Tiên nhi, Mặc Y, chúng ta đi Hoàng Thành Ngự Suất Ti phủ đô đốc a, đi tìm Hình Trường Phong cùng Phạm Thức Đức, xem bọn họ an bài thế nào. Ta đã chờ không được muốn ôm con của ta rồi!
Hai người vui mừng kêu lên:
- Tốt lắm!
Nhưng Lý Tiên Huệ lập tức lại nói:
- Ta lúc này còn không thích hợp tiến vào hoàng cung a? Nếu không ta ở trong khách sạn chờ ngươi? Dù sao hoàng đế còn chưa có hạ ý chỉ a, ta mạo muội xông vào lại gây ra báo động cũng không tốt.
Tần Tiêu một suy nghĩ, cũng đúng, vì vậy nói ra:
- Mặc Y, nếu không ngươi cùng Tiên nhi ở lại khách sạn chờ ta, ta trước tiến cung, đem Uyển nhi các nàng tiếp ra ngoài. Sau đó chúng ta cùng đi vào nhà mới.
- Ân!
Ba người thương lượng một chút, sau đó phân đường. Tần Tiêu cưỡi ngựa đi vào hoàng cung.
Hoàng cung Chu Tước Môn, tướng thủ nơi này nhận ra Tần Tiêu, liên tục không ngừng bái lễ. Tần Tiêu tiến quân thần tốc đi vào Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc phủ. Cửa phủ có đám hộ vệ nhìn thấy Tần Tiêu trở về, nhao nhao vui mừng đi ra dắt ngựa cho Tần Tiêu, nhanh chóng chạy vào trong thông báo.
Tiến vào trong đại sảnh, Phạm Thức Đức, Bùi Diệu Khanh cùng Lô Bôn một đám quan văn nhao nhao vui mừng nói:
- Đại Đô Đốc trở về!
Tần Tiêu cười nói:
- Chư vị đồng liêu đều vất vả! Những ngày này không có đại sự gì xảy ra chứ?
- Nhờ hồng phúc của đại đô đốc, mọi chuyện đều tốt.