Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 671: Chương 671: Đan thư thiết khoán bia. (2)




Mặt khác, lập Đan Thư Thiết Khoán Bia, để toàn bộ người thiên hạ biết được rõ mọi chuyện. Cứ như vậy, người trong thiên hạ có thể làm người giám sát, nếu như cuối cùng hoàng đế nuốt lời bất lợi với Tần Tiêu, sẽ bị dân chúng cùng hậu nhân chửi mắng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Tiêu không tự chủ được cảm động.

- Lý Long Cơ, tuy rằng hiện tại ngươi là hoàng đế cao cao tại thượng, không nghĩ tới còn lo nghĩ chu đáo cho huynh đệ kết nghĩa như ta ngày xưa. Ai, ta có phải...thật sự đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử hay không?

Lý Trọng Tuấn nhìn Tần Tiêu đang ngẩn người, cũng không quấy rầy hắn, chỉ bình tĩnh thản nhiên nói:

- Hắn thật sự là vị hoàng đế tốt!

- Vậy sao...

Tần Tiêu còn đang suy nghĩ sâu xa, tùy ý ứng một câu.

Lý Trọng Tuấn mỉm cười nói:

- Chúng ta đã không còn là người tuổi trẻ khinh cuồng, ngày tháng tiên y nộ mã đã từng hưởng thụ qua, trải qua không ít chuyện tình. Tần huynh đệ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chôn vùi cả đời tại nơi hoang dã này sao?

Tần Tiêu không khỏi mỉm cười:

- Không thể tưởng được vài năm không gặp, ngươi lại có tài ăn nói như thế? Xem ra tham thiền tu phật đích thật là hữu dụng đâu.

Lý Trọng Tuấn thản nhiên cười:

- Ta lười nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi như vậy, ta cũng không phải đảm đương thuyết khách. Một chút ngươi xử lý xong chuyện nơi đây, trở về sai người đem Đan Thư Thiết Khoán cho ta, ta sẽ ở trên đảo chờ ngươi. Vừa rồi ta đã xem xét được một khối địa phương rất tốt, có thể lập bia. Hơn nữa ta cũng đã mời xong người điêu khắc, ngày mai có thể mang theo tài liệu lên đảo.

Tần Tiêu nói:

- Sao vậy, không đến nhà của ta ngồi một chút, thăm muội tử Tiên nhi của ngươi. Hơn nữa ngươi cũng không muốn gặp mặt cháu trai cùng cháu gái của ngươi sao?

Sắc mặt Lý Trọng Tuấn run rẩy, tựa hồ khơi gợi lên chuyện thương tâm vô hạn, khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Tạm thời...khoan hãy gặp thì tốt hơn. Trong lòng ta hình như vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý. Nếu như gặp muội tử khó tránh gợi lên chuyện thương tâm. Mấy ngày nữa chờ ta sắp xếp xong chuyện hoàng đế bệ hạ giao phó rồi nói sau...Nhớ kỹ, ngươi khoan hãy nói với Tiên nhi chuyện ta đến Kết Tử Châu Đầu.

- Được, tùy ngươi.

Tần Tiêu nói:

- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, thân nhân của Tiên nhi không còn nhiều lắm, ngươi làm ca ca nếu nhẫn tâm không đi gặp nàng, nàng nhất định sẽ thương tâm, hơn nữa sẽ không tha thứ ngươi.

Sắc mặt Lý Trọng Tuấn có chút khó xem, tràn đầy vắng vẻ uống chén rượu, lặng im không nói.

Hai người ở trên thuyền hàn huyên, bỏ lỡ cả cơm trưa. Khi quay về trên đảo đã tới xế chiều, cam quýt cũng hái xong, nhóm khách thương đã quay về. Nhóm hán tử bận rộn một ngày được Kim Lương Phượng nhiệt tình mời vào đạo quan, mỗi người được phân phát vớ giày cùng khăn mặt làm tạ lễ, ngoài ra còn mời họ ăn uống no đủ.

Khi Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn quay lại đạo quan, nhìn thấy nhóm hán tử đang chuẩn bị rời đảo về nhà. Đều là người đã có thê tử cùng việc nhà nông, luôn có công việc bận rộn cần làm, ngày mai những người này lại đến hỗ trợ tới khi nào hái xong cam quýt trên đảo.

Kim Lương Phượng híp mắt dò xét Lý Trọng Tuấn, khẽ gật đầu nói:

- Quả nhiên là người của hoàng gia, tuấn tú thiên tư như long phượng, bần đạo Kim Lương Phượng bái kiến Bình Vương điện hạ!

Lý Trọng Tuấn cười a a khoát tay:

- Đạo trưởng chính là Kim tiên sinh thanh danh lan truyền đi? Hạnh ngộ, hạnh ngộ! Tiểu vương ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu rồi, mấy ngày gần đây cần ở lại trên đảo, xin quấy rầy tiên sinh vài ngày!

Kim Lương Phượng như có thâm ý nhìn Tần Tiêu, lại khách khí đáp lễ:

- Điện hạ quang lâm tiểu miếu hoang đảo tự nhiên là vinh hạnh vô cùng!

Trong lòng Tần Tiêu đang bị khuấy động không yên tĩnh, lúc này cũng không muốn nhiều lời, cáo từ hai người đi về hướng bờ sông. Vừa rồi khi đi tới đạo quan hắn đã nhìn thấy Tử Địch nắm tay Dương Ngọc Hoàn đi ra bờ sông, nhất định là muốn trốn tránh Lý Trọng Tuấn nên lên thuyền trước.

Đi tới bờ sông, hai nàng quả nhiên đã sớm lên thuyền đang chờ Tần Tiêu.

Tần Tiêu lên thuyền, yên lặng không nói lời nào vung mái chèo, trong lòng suy nghĩ chuyện của mình.

Tử Địch bởi vì chuyện hôm nay nên trong lòng có chút buồn bực, nhất là khi nghe Tần Tiêu nói nàng muốn hồng hạnh xuất tường càng căm tức, hiện tại đứng ngồi không yên, mò tới đuôi thuyền hỏi Tần Tiêu:

- Uy, tên đần kia tới tìm huynh làm cái gì? Chẳng lẽ muốn mời huynh ra ngoài nhậm chức?

Tần Tiêu tùy ý đáp cho qua:

- Không phải, muội đừng đoán mò.

- Vậy hắn đến để làm chi? Âm hồn bất tán...

Tử Địch khoanh tay trước ngực rầu rĩ oán hận.

Tần Tiêu phục hồi lại tinh thần, cười nói:

- Muội nha, đừng tưởng ai cũng mê mình. Người ta là phụng ý chỉ hoàng đế đến làm việc, muội cho rằng người ta đường đường là một vương gia, thật sự vì muội tình cũ không quên sao? Tỉnh lại đi, muội đã biến thành hoa tàn ít bướm thành thê tử người khác rồi, ha ha!

- Huynh! Thật sự là không nhịn được huynh nữa!

Tử Địch kêu to hướng Tần Tiêu bổ nhào tới:

- Lão tử liều mạng với ngươi!

Bùm một tiếng, Tần Tiêu rơi luôn xuống nước!

Đuôi thuyền vốn nhỏ hẹp, Tần Tiêu lại đứng ngay mép thuyền, Tử Địch vừa nhào qua mà Tần Tiêu lại không muốn kéo nàng cùng nhau rơi xuống nước, vì thế dứt khoát lật người rơi xuống.

Tử Địch hừ hừ đắc ý cười to, lại đem Dương Ngọc Hoàn đang nơm nớp lo sợ ngồi trong khoang thuyền hoảng hồn mất vía, hoảng hốt kêu to:

- Tứ nương, tỷ...tỷ sao lại xô hầu gia ca ca xuống sông nha, còn không mau xuống cứu huynh ấy!

Tử Địch hừ giọng mũi:

- A, nếu hắn còn cần người cứu, trên đời này không còn ai biết bơi vậy! Nói cho muội biết đi, hắn chơi nước từ nhỏ tới lớn, xuống đáy nước còn lưu trơn hơn ở trên bờ!

Dương Ngọc Hoàn cũng không biết chuyện này, theo nàng xem bị rơi xuống nước là chuyện vô cùng khủng bố, vì thế oán hận trừng mắt nhìn Tử Địch:

- Tứ nương, tỷ xấu lắm!

Sau đó tiểu cô nương lo lắng mò tới mép thuyền nghiêng người nhìn xuống mặt nước lo lắng hô:

- Hầu gia ca ca, huynh ở đâu vậy, huynh mau ra đây đi!

Tử Địch cũng có chút ngượng ngùng, đi qua chỗ Dương Ngọc Hoàn cười hắc hắc:

- Đừng lo lắng Ngọc Hoàn, không có chuyện gì. Nói không chừng lát nữa xuất hiện trong tay hắn còn bắt được một con rùa vương bát bổ thân đâu!

Dương Ngọc Hoàn thấy thời gian lâu như vậy vẫn không nhìn thấy Tần Tiêu thò đầu lên, trái tim loạn chiến, oán hận đẩy Tử Địch:

- Không thể ý tới tỷ!

Ai ngờ thuyền vốn đang đong đưa, Dương Ngọc Hoàn vừa đẩy liền mất thăng bằng xoay người, thê thảm kêu to một tiếng rơi luôn xuống nước!

Tử Địch không kịp đề phòng oa oa kêu to:

- Ai nha! Lần này xong đời!

Tần Tiêu bị rơi xuống sông, đang chuẩn bị chơi đùa trả thù Tử Địch kéo luôn nàng xuống nên núp dưới đáy thuyền. Lúc này đột nhiên nhìn thấy sóng nước tung lên, một thân ảnh rực rỡ giãy dụa rơi xuống sông, trong lòng kinh hãi cuống quýt nhào qua ôm lấy thân ảnh kia.

Dương Ngọc Hoàn không biết bơi lội, rơi xuống nước liền vùng vẫy kịch liệt, Tần Tiêu đành phải ôm nàng từ sau lưng nhanh chóng di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.