Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 621: Chương 621: Đánh mạnh nào. (1)




Theo lý mà nói Lý Đán cũng sẽ chiếu cố mặt mũi của Lý Long Cơ, không đến mức chém hai người này. Cứ như vậy xem ra đại khái chính ra giáng chức cho ra khỏi Trường An.

Trong lòng Tần Tiêu có chút rầu rĩ không vui, dò xét qua loa cho xong, thật vất vả xong việc, cũng không có trực tiếp về nhà, lại đi chợ tây tới Thiên Khách Vạn Lai, đi vào gian nhã các Lý Long Cơ đang chờ.

Tần Tiêu ngồi bên cạnh bàn, tùy ý uống chén rượu nhỏ, trong nội tâm âm thầm mắng: Lý Long Cơ, bình thường ngươi không tin tà, hiện tại mới biết sợ sao?

Buổi trưa vừa qua, Lý Long Cơ mặc thường phục xuất hiện. Rầu rĩ ngồi bên người Tần Tiêu, cầm ly uống vài chén.

Tần Tiêu cười mỉa nhìn hắn:

- Như thế nào, trời nóng phát hỏa đầu đầy mồ hôi.

Lý Long Cơ thở dài một hơi:

- Dựa vào, thật phiền muộn!

Tần Tiêu cười lạnh:

- Không tin tà a? Bảo ngươi không nên dây vào, bây giờ nóng lòng cầu thành thấy hậu quả. Theo ta thấy tâm tình của ngươi hiện tại giống như Lý Trọng Tuấn năm đó lắm. Còn tưởng rằng ngươi ổn trọng, thì ra vừa lên làm thái tử thì lập tức lòi đuôi ra rồi.

Lý Long Cơ căm giận nâng cốc uống cạn, nói:

- Ta thân là thái tử, là huệ duệ Lý gia chính tông, chẳng lẻ không thể làm việc gì giang sơn Lý gia hay sao? Nàng đã là con dâu Lý gia gả ra ngoài, dựa vào cái gì chỉ chỏ bao biện không tha người?

- Ha ha, lý luận cùn!

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Tiếp tục đi, còn có chút ngụy biện tà thuyết gì cùng nói ra đi. Có lẽ sau khi nói dõng dạc một chút rơi vào trong tai Thái Bình công chúa thì nàng cảm động đấy, chủ động bỏ quyền rời khỏi đây!

- Ngươi...

Lý Long Cơ nghe câu này thì nghẹn lại, lập tức nói không ra lời. Hắn bị đè nén và tức giận, hận không thể xông lên đánh nhua với Tần Tiêu một trận.

- Làm gì mà nhìn ta như vậy? Muốn đánh nhau phải không, ngươi không phải là đối thủ của ta!

Tần Tiêu mười phần trêu tức nhìn qua Lý Long Cơ, cười ha hả.

Lý Long Cơ cực độ phiền muộn uống chén rượu, trong lỗ mũi thở hổn hển:

- Lão, lão tử! Lão tử thực hận không thể liều với ngươi! Ngươi rõ ràng cũng bỏ đá xuống giếng nói lời châm chọc ta.

- Không nói lời châm chọc, chẳng lẽ lại khen ngươi?

Tần Tiêu chậm rãi nói:

- Ngươi là hoàng đế tương lai, tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Ngươi trước kia không phải thích giả bộ trang bức sao, tại sao biến thành lỗ mãng như thế? Đúng rồi, lập trường của ngươi xuất phát từ việc tốt, nhưng mặc kệ chuyện gì đều phải nhìn tình hình thực tế. Ngươi liều lình xông lên như vậy, đương nhiên chỉ có thể bị đâm thương tích đầy mình.

- Ngươi... Ngươi mới là ngụy biện tà thuyết!

Tần Tiêu ta nói là sự thật:

- Ta nói như vậy là có đạo lý cả đấy. Chính ngươi nghĩ lại cho rõ ràng đi. Chuyện trước mắt không phải khí chất vương giả phun trào là có thể giải quyết được, từ từ sẽ tới. Giống như muốn gỡ rối thì ngươi không tìm lấy đầu sợi rối, càng gỡ càng chặc, càng gỡ càng rối. Hơn nữa càng không cách nào gỡ nó ra.

- Dựa vào ah, ngươi nói nhiều quá!

Mặc dù nói vậy, thế nhưng mà Lý Long Cơ cũng không ngu ngốc, đã có chút hiểu ý của Tần Tiêu, cũng từ từ tỉnh táo lại.

Tần Tiêu nhìn qua biểu lộ của hắn. Biết rõ chính mình khuyên bảo có hiệu quả. Rèn sắt khi còn nóng nói ra:

- Ngày hôm qua ngươi phái Diêu Sùng, Tống Cảnh tới nhà tìm ta. Lúc ấy ta đã cự tuyệt tham gia trừng trị phật đạo. Ngươi lúc ấy nghe được tin tức khẳng định rất tức giận a? Nhưng mà tình hình hôm nay ngươi cũng thấy được rồi. Cho dù có thêm ta thì có thể ngăn cơn sóng dữ trước văn võ bá quan sao?

Lý Long Cơ không tình nguyện gật đầu:

- Sự thật chứng minh ngươi đã đúng. Diêu, Tống chắc chắn bị giáng chức ra khỏi Trường An. Sau khi tan triều phụ hoàng gọi ta vào ngự thư phòng, lão phụ hoàng đế chưa bao giờ tức giận đã chỉ vào cái mũi của ta mà chửi một giờ đấy.

- Ah, khó trách tâm tình của ngươi hỏng bét như vậy, ha ha...

Tần Tiêu lại cười rộ lên:

- Không thể ngờ là hoàng đế cũng mắng người, hơn nữa còn là mắng tam lang hắn thích nhất, có ý tứ.

- Câm miệng nha, đừng châm chọc!

Lý Long Cơ phiền muộn trong lòng buồn bực, lông mày vặn thành một đoàn, nói:

- Kỳ thật lúc này có kết quả như thế vẫn nằm trong dự liệu của ta đấy. Vừa mới bắt đầu kỳ thật ta cũng không định hi sinh Diêu, Tống hai người. Bọn họ là nhân tài khó có được, có tấm lòng son. Nhưng thật ra hai người bọn họ chủ động tới tìm ta, đưa ra chuyện này. Ta liền bảo bọn họ tìm ngươi hỗ trợ, ta biết rõ nếu ta là ngươi ta sẽ cự tuyệt. Vì vậy vẫn cho bọn họ đi..

- Ta cũng biết, chuyện này không phải ý của ngươi...

Tần Tiêu gật đầu nói:

- Thế nhưng mà ngươi biết rõ không có kết quả tốt, vì cái gì còn muốn bọn họ nhảy ra tìm chết? Hoặc là trong lòng ngươi có tâm lý may mắn?

- Vâng, ta thừa nhận là có một tia tâm lý may mắn!

Dù sao Lý Long Cơ là lợn chết không sợ nước sôi, tức giận kêu lên:

- Nhưng mà có một số việc nếu không thử còn chưa biết thành công hay không, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.

- Táo bạo!

Tần Tiêu một câu đánh trúng chỗ hiểm của Lý Long Cơ, lắc đầu liên tục nói ra:

- Hôm nay ở đây không có người ngoài, ta muốn dùng thân phận huynh đệ kết nghĩa bảo cho an man ngươi, cũng giáo dục ngươi một chút. Trước khi ngươi lên làm thái tử, ngươi khi đó làm người biết ẩn nhẫn và tìm cơ hội, ít xuất hiện và ẩn sâu hùng tài đại lược. Hiện tại tốt rồi, lên làm thái tử thì thay đổi, cho rằng trong thiên hạ trừ hoàng đế thì chỉ còn mình ngươi; độc chiếm thiên hạ sao, ngươi chỉ cần là thái tử thì chuyện cần làm nhất định sẽ thành công, đúng không?

Lý Long Cơ phiền muộn gật gật đầu:

- Đúng, ta thừa nhận. Đến bây giờ ta cũng ý thức được vấn đề này. Ta phát hiện trong lúc vô hình ta làm thái tử càng ngày càng giống hảo huynh đệ Lý Trọng Tuấn lúc trước. Thì ra thân pâận địa vị khác nhau, phương pháp suy nghĩ chuyện gì cũng cải biến. Lúc trước ta cũng rất không hiểu suy nghĩ của Lý Trọng Tuấn, tại sao phải làm cực đoan như vậy, động cái là muốn binh biến, muốn giết người. Hiện tại ta hiểu rồi. Dã tâm của con người không ngừng bành trướng, hiện trong lòng ta cũng có suy nghĩ giống như đại ca, chuyện này rất đáng sợ.

- Đúng, rất đáng sợ.

Sắc mặt Tần Tiêu có chút nghiêm trọng, những ngày này hắn nhìn thấy Lý Long Cơ đã biến hóa nhiều, ngay cả bản thân hắn cũng biến hóa. Lý Long Cơ đã không còn là Lý Long Cơ phong hoa tuyết nguyệt trước kia. Hắn có khát vọng, có dã tâm, đồng thời cũng có dục vọng quyền lực cao. Nhưng mà tu dưỡng và gia giáo của hắn còn tốt hơn Lý Trọng Tuấn rất nhiều, bằng không chắc chắn đã làm ra chuyện khác người nào đó.

- Vậy ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?

Lý Long Cơ cau mày, có chút không kỹ khả thi nói ra:

- Mắt thấy Diêu, Tống hai người sắp giáng chức ở đông cung ra khỏi Trường An, mặt khác có một ít đại thần vì tránh hiềm nghi mà rời ta càng ngày càng xa. Bên cạnh ta người có thể sử dụng càng ngày càng ít, có thể nói cũng chỉ còn ngươi và Trương Cửu Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.