Tướng quân, hôm nay là mười lăm tháng sáu, Vương Linh Thiên Quân Thánh Đảm, trong đạo quan đang chuẩn bị tế sự. Qua chủ đạo trưởng cũng nói rồi, hôm nay không tiện tiếp đãi du khách lạ, chỉ tiếp đái hương chủ tiến đến dự lễ.
- Chán ghét! Ta tới tìm lão bà của ta, Kim Tiên Công chúa!
Tần Tiêu không kiên nhẫn quát lên:
- Hai tiểu đạo cô các người, sao lại gay gắt chống đỡ ta. Hay trong quán này có gì ám muội? Còn không mau tránh ra!
Hai tiểu đạo cô sợ tới mức khẽ run rẩy, nhất tề quỳ rạp xuống trước mặt Tần Tiêu:
- Thì ra là Đại Đô Đốc giá lâm, bần đạo vô lễ, xin thứ tội.
- Đứng lên đi.
Tần Tiêu hạ bớt âm điệu:
- Trong đạo quán này có tọa thập tháp gì đó không? Dẫn ta đi tìm Kim Tiên công chúa.
- Vâng, công chúa ở tại Hậu quan Kim Tiên Tháp.
Hai tiểu đạo cô cũng không dám cãi cộ nữa, vội vàng dẫn Tần Tiêu lên phía trước. Đạo cô lớn hơn chút kia nháy mắt với đạo cô còn lại, đạo cô này liền chắp tay nói:
- Đại Đô Đốc thứ tội, bần đạo còn có khóa nghiệp sư môn giao cho chưa hoàn thành, liền để một mình sư tỷ dẫn đại đô đốc đi tìm công chúa. Bần đtạo xin cáo từ.
Tần Tiêu chớp chớp mắt, nhìn đạo cô đang khẩn trương này, tùy ý khoát tay áo:
- Đi thôi, đi thôi, dẫn đường thì chỉ cần một người là được.
Tiểu đạo cô vội vàng rời đi, đi tới chính điện. Ở đó đại môn rộng mở, có đạo cô đang quét tước, chuẩn bị tế tự. Tiểu đạo cô chạy vào đại điện, thân mình chợt lóe đã không thấy đâu.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm sinh nghi, lén lút như thế, hình như là đi báo tin, hay là thật sự có điều gì ám muội?
Đạo cô lón hơn bước đi dẫn đường. Tần Tiêu nhìn vòng eo nàng ta, lắc lư hai bên theo nhịp, sao có thể là bộ dạng của người xuất gia, rõ ràng chính là đang chiêu phượng dẫn điệp. Tuy rằng nàng ta chỉ mặc thân đạo bào mộc mạc, nhưng Tần Tiêu thấy thân thể bên dưới đạo bào kia đương nhiên là nóng bỏng phong tao, tràn ngập dục niệm.
Gái giang hồ, hừ! Trong lòng Tần Tiêu mắng thầm, lại dâng lên một cảm giác vô cùng không thoải mái: lão bà của lão tử đây chính là đại lão bản trong hậu trường, sẽ không như thế. Ta nhổ vào, nếu cũng thế này, mặc kệ nàng ta là nữ nhi của hoàng đế hay ai, ta nhất định một cướp đạp xong hưu.
Nghĩ đến tình cảnh đêm qua, Tần Tiêu lại cảm thấy nữ hài tử này không giống đang giả bộ diễn trò. Con hát cho dù có cao minh tới đâu cũng không thể diễn được chân thật như thế. Tần Tiêu tự nhận mình không ngốc, biết phân biệt phải trái. Hơn nữa, động tác, ngôn ngữ là có thể gạt người, nhưng ánh mắt không lừa người được. ánh mắt của Lý Trì Nguyệt trong suốt giống như nc suối, thuần khiết thẳng thắn.
Sẽ không đâu… Tần Tiêu âm thầm an ủi.
Đi ngang qua cổng vòm một hoa viên, bên trong có hai công tử văn nhã quần áo ngăn nắp, đều mang vẻ mắt bỉ ổi, tụ lại một chỗ nói:
- Ả kia của ngươi không tệ nha!
- Của ngưới mới tốt! Cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ!
- Nàng kia của ngươi dáng người nóng bỏng nha, hắc hắc!
- Khụ… đừng có nói thế nhục văn nhã!
Tần Tiêu không hải ý trừng mắt nhìn bọn họ vài lần, hai tên thiếu gia run lên, thẳng người lại, làm ra vẻ đạo mạo, thản nhiên tiêu sái.
Trong lòng Tần Tiêu càng thêm bị đè nén, quả nhiên là chỗ dâm khí dày đặc, về sau kiên quyết không để cho Lý Trì Nguyệt tới đây! Muốn tu đạo, cùng lắm thì ở nhà xây cái tĩnh thất hoặc bảo tháp, mời nàng ta vào đó tu tập là được, không có người vào quấy rầy. Đường đường công chúa, phu nhân Đại Đô Đốc lại lui tới địa phương này, đủ dọa người!
Đạo cô dẫn đường kia dường như cũng cảm thấy Tần Tiêu khác thường, thả chậm mấy bước đứng sóng vai cùng Tần Tiêu, trên mặt nổi lên tia mờ ám, tà tà cười nói:
- Đại Đô Đốc có muốn tới Trúc Uyển ngồi chút không? Nơi đó có trà ngon hảo tửu, điểm tâm ngọt, còn có cầm kỳ thi họa nhã thị thính nha!
Tần Tiêu nhìn tiểu dâm phụ xuân ý nhộn nhạp này, không khỏi cười lạnh:
- Lão tử không có hứng thú với phường dâm đãng, ngươi bớt lải nhải, dẫn đường là được!
Đạo cô sợ tới mức cả người bắn lên, xám xịt đi trước. lần này đầu cũng không dám quay lại, thái dương lại đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng thầm nghĩ: vốn là mãnh tướng quân du muối không tiến, đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi…
Tần Tiêu trong lòng buồn bực, hận không thể ngay lập tức đạp đổ đạo quán xa hoa này. Vừa nghĩ tới chuyện lão bà của mình tu đạo ngay ở chỗ này, trong lòng có oán khí, tức giận tới mức khó khống chế. Cho dù Lý Trì Nguyệt là người trong sạch, nhưng thường lui tới địa phương thế này, với tư sắc của nàng sẽ không ít công tử phù đãng bị nàng hấp dẫn. Được rồi, cho dù Lý Trì Nguyệt ngươi có thể thủ vững trinh tiết, nhưng người ngoài sẽ luận đàm ra sao đây? Bùn vàng bắn vào đũng quần rồi, ai dám biện giải nữa? Cứ thế nữa, ta nhất định bị mọi người nói thành con rùa rụt cổ cam chịu đội nón xanh rồi.
Cái gì chứ, nón xanh!
Tần Tiêu càng nghĩ càng buồn bực, lớn tiếng nói:
- Ngươi nhanh chút! Còn xa lắm không, đừng có bày trò với lão tử!
Đạo cô sợ tới mức kêu lên một tiếng, bước nhanh hơn:
- Sắp… cũng sắp tới rồi! Sắp rồi!
Đi qua một ngõ nhỏ liền thấy được hậu viện có một bảo tháp, cũng không quá cao, chỉ bốn tầng, cũng cao ngang với điện chính tiền viện, khó trách lúc ở tiền viện không thấy được.
Mặc Y đang ôm một thanh kiếm, cúi đầu đi qua lại dưới tháp, thấy Tần Tiêu tới liền đi đến nghênh đón.
Tần Tiêu có chút buồn bực, cũng không nhiều lời, nói thẳng:
- Kim Tiên công chúa đâu?
Mặc Y thấy Tần Tiêu có vẻ không vui, hơi ngẩn ra:
- Ở trong các trên đỉnh tháp, đang ngồi nhập định.
Tần Tiêu nhìn tòa tháp, màu vàng ngõa gạch, xà nhà gỗ sơn đỏ, rất đáng chú ý. Lối vào tầng một đang có hai tiểu đạo cô cầm phất trần đứng đó/
Tần Tiêu nói với Mặc Y:
- Nàng đi lên mời nàng ta xuống, bảo ta tới rồi, đón nàng ta cùng nhau tiến cung gặp mặt Thánh Thượng, thời gian cấp bách, đừng có ngồi ngồi gì nữa.
- Vâng…
Mặc Y lên tiếng, có chút bất an đi vào trong tháp, hai tiểu đạo cô cũng không dám ngăn cản, làm cho Mặc Y đi vào.
Đạo cô dẫn đường vừa rồi sợ hãi đứng một bên, đầu cũng không dám ngẩng lên. Tần Tiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng âm thầm hừ lạnh nói:
- Xem cái biểu tình chột dạ kia của ngươi kìa! Xuất gia cái rắm, phường trộm cướp!
Không bao lâu sau, Mặc Y cùng Lý Trì Nguyệt đi ra, Lý Trì Nguyệt vội vàng đi tới trước mặt Tần Tiêu, đỏ mặt hổ thẹn nói:
- Phu quân thứ tội, Trì Nguyệt nhất thời nhập định, nên quên mất thời gian.
Tần Tiêu nhìn tiểu cô nương xinh xắn mềm mại này, thật khó mà phát giận được với nàng ta, đành nhẫn nại nói:
- Không sao, còn kịp, trước theo ta về nhà đã, đổi lại thân đạo bào này, chúng ta lập tức tiến cung. Tiên Nhi đang chuẩn bị Nghi trượng xa giá rồi/
- Dạ!
Ktn quả nhiên ngàn y trăm thuận, như chim nhỏ nép vào bên người Tần Tiêu.
Tần Tiêu phù Lý Trì Nguyệt lên ngựa, nói với Mặc Y:
- Xin lỗi, Mặc Y, ta mang Trì Nguyệt hồi phủ trước, tự ngươi từ từ quay về đi.