- Nói năng bậy bạ, ngươi đang hù ta sao?
Thái Bình công chúa vừa sợ vừa lo, quát:
- Làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy! Triều đình nằm trong tay của ta, tướng lãnh trong quân đội sớm ước định với ta rồi, chỉ đợi thời cơ vừa đến sẽ xuất binh khởi sự.
Đúng lúc này trên đường xa có vài tiếng ngựa chạy vang lên, đạp mạnh lên đất.
Tần Tiêu nhìn qua, chính là Thạch Thu Giản cùng Lý Giai Lạc cùng với đông cung Quách Tử Nghi.
Tam tướng chạy đến sau lưng Tần Tiêu xuống ngựa, theo thứ tự bái chào, Thạch Thu Giản tiến lên trước:
- Báo Đại Đô Đốc, Sóc Phương quân Đại Nguyên Soái Trương Nhân Nguyện không phế không giết người nào đã thành công trấn áp cửu môn Trường An, tiếp nhận toàn bộ phòng ngự của nam nha!
Quách Tử Nghi tiếp theo:
- Báo Đại Đô Đốc, đông cung Sùng Văn Quán Đại học sĩ Trương Cửu Linh đã thành công dụ Đậu Hoài Trinh, Sầm Hi, Tiêu Chí Trung ra để giết. Hiện nay đang do đông cung lục suất đô đốc Điền Trân suất lĩnh đông cung lục suất bắt giết một đám phản nghịch đi theo Thái Bình công chúa!
Lý Giai Lạc cuối cùng:
- Báo Đại Đô Đốc. Hữu vệ Đại tướng quân Lý Từ, tả hữu giám môn vệ tướng quân đã bị vạn kỵ Vạn Lôi âm thầm bắt giữ, chém đầu thị chúng! Vạn kỵ và Hoàng Thành Ngự Suất Ti Thân Dực Phủ đã bị cấm vệ hoàng cung tiếp nhận.
Toàn thân Thái Bình công chúa lập tức vô lực tê liệt ngã xuống, ánh mắt như tro tàn.
Lam Điền quận chúa ôm Thái Bình công chúa nghẹn ngào khóc rống:
- Mẫu thân!
Thái Bình công chúa thì thào ngâm nói:
- Không ngờ lại thất bại!
Tần Tiêu khẽ thở dài một cái, lắc đầu, đi qua phía Thái Bình công chúa.
- Ngươi đứng lại!
Thái Bình công chúa kêu lên như bệnh tâm thần.
- Không được qua đây!
Tần Tiêu không có dừng bước, đi thẳng tới trước người Thái Bình công chúa. Thò tay đặt tay lên người của nàng, nói:
- Cô cô... Việc đã đến nước này nên buông tha đi! Hoàng đế cùng thái tử đều là người trọng tình. Sẽ không làm khó ngươi, Tần Tiêu cũng nguyện ý dốc hết sức bảo vệ ngươi không chết. Vứt bỏ vinh hoa phú quý thế tục đi quy ẩn đi.
Thái Bình công chúa gương mặt như tro tàn. Hiện ra tươi cười tái nhợt, nói:
- Tần Tiêu, ngươi đúng là quá ngây thơ! Lý Long Cơ, hắn có khả năng bỏ qua cho ta sao? Kỳ thật rất nhiều chuyện ta là bị buộc. Ta hiểu, toàn bộ của ta là do hoàng đế cho, hắn muốn cầm về cũng không đáng trách. Nhưng mà chuyện ta muốn làm nhất đó là không phải như vậy. Cách làm hữu hiệu nhất chính là bò lên vị trí cao hơn. Hắn sẽ không bỏ qua cho ta, giống như ta sau khi thành công cũng không bỏ qua cho hắn. Ngươi hiểu chưa?
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:
- Có thể vậy. Thái tử đúng là không muốn bỏ qua Thái Bình công chúa dã tâm bừng bừng muốn thoái vị, nhưng mà hắn sẽ bỏ qua một cô cô đã buông bỏ tất cả. Trong lòng của hắn vẫn nhớ rõ người cô cô tốt này, khi hắn còn bé yêu thương hắn, mấy năm qua vẫn trợ giúp hắn. Chủ động buông tha danh vị, phong ấp, tài phú của ngươi đi! Chuyện cho tới bây giờ không có biện pháp. Có lẽ như vậy mới có thể giữ cho ngươi một mạng.
- Ngươi cũng nói chỉ là có lẽ thôi...
Thái Bình công chúa thảm đạm mỉm cười:
- Chuyện như thế này ta buông tha có hữu dụng sao? Tần Tiêu, ngươi không hiểu tâm tư của hoàng đế. Hai ngày sau hắn chính là hoàng đế. Phàm là người làm nội tâm của hắn kiêng kỵ sẽ không có kết cục tốt. Không chỉ là ta, cũng kể cả ngươi!
Ánh mắt Thái Bình công chúa sáng quắc nhìn qua Tần Tiêu.
Tần Tiêu lạnh nhạt cười khổ:
- Chuyện của ta không cần cô cô quan tâm. Cô cô, đúng như Tiên nhi đã nói, ta không muốn nhìn thấy thân nhân chết trước mặt mình. Ta biết rõ ta ngây thơ như vậy, là một bên tình nguyện... Nhưng mà chỉ cần ta nguyện ý buông tha tất cả, ta nguyện ý mạo hiểm sơ sẩy đi tìm thái tử, cầu tình thay cho ngươi. Ta tin tưởng, hoàng đế cũng cầu tình với ngươi. Dù sao ngươi không giống với Vi hậu, ngươi còn không tạo thành sai lầm lớn.
Thái Bình công chúa buồn bả cười khổ:
- Ngươi khoe khoan công tích của bản thân, đúng không? Cứ như vậy một trường hạo kiếp phải hóa giải thành vô hình, cứu cả Trường An. Không tệ nha, Tần Tiêu, ngươi quá vĩ đại rồi, công cao xã tắc không có người chắc chắn không có kết cục tốt.
Gió lạnh bắt đầu tàn sát bừa bãi, bông tuyết đáp xuống.
Tuyết lả tả và tâm tình Lý Tiên Huệ khổ sở.
Tần Tiêu ngửa đầu nhìn qua bầu trời, thì thào nói ra:
- Ba năm trước đây vẫn có tuyết rơi, ta đã gặp mặt thánh hậu lần cuối cùng. Cô cô ngươi biết, thánh hậu cuối cùng có bộ dạng gì không? Có lẽ ngươi chưa từng cẩn thận nhìn đâu.
Gương mặt Thái Bình công chúa co rút lại, ôm sát Lam Điền quận chúa réo rắt thảm thiết nói ra:
- Tình hình lúc ấy ta không thể buông công việc mà đi gặp nàng. Chỉ có mỗi ngày trốn trong chùa Võng Cực dâng hương cầu xin mà thôi.
- Ngươi biết không, thánh hậu đã khóc.
Tần Tiêu cười cười, vỗ nhẹ vô tự bia.
- Nàng ôm Lý Tiên Huệ, ăn bánh do nàng làm. Nàng khóc trước mặt chúng ta.
Thái Bình công chúa nao nao, có chút khó tin nhìn qua Tần Tiêu.
Tất cả người khác cũng kinh ngạc nhìn qua Tần Tiêu.
Tuyết rơi lộn xộn trên mặt đất, tiếng gió rít gào trong sơn cốc.
Tần Tiêu vỗ nhẹ vô tự bia, giọng nói trầm thấp.
- Rất khó tưởng tượng đúng không? Một nữ hoàng phong vân một cõi lại có thể chảy nước mắt trước mặt chúng ta chứ, nghẹn ngào khóc rống lên. Không chỉ có như thế. Ngày hôm đó nàng còn nói chuyện với chúng ta rất nhiều. Nàng nói cảm thụ cả đời của nàng, tâm tình khi thoái vị, còn nói tới vô tự bia. Lúc ấy thánh hậu hỏi ta, bi văn nên viết mấy thứ gì trong đó.
- Ta nói, thánh hậu không bằng lập vô tự bia đi, mang tất cả chuyện ưu khuyết thế nào cho người sau bình luận. Cả đời của bệ hạ đã tràn ngập truyền kỳ rồi, cho dù là ghi cái gì cũng không ghi đủ. Thánh hậu nói ta nói chuyện không mưu mà hợp với ý của nàng. Cô cô, ngươi biết không, thánh hậu gần đất xa trời.
- Tâm tình thập phần thê lương. Trong lòng của nàng không có suy nghĩ giống như ngươi đâu. Trong nội tâm nàng có rất nhiều hối hận cùng tự trách. Bằng không cũng không ôm Tiên nhi khóc rống lên.
- Ngươi nói bậy! Điều này sao có thể!
Thái Bình công chúa tuyệt vọng kêu to lên:
- Mẫu thân là thần thánh vĩ đại như vậy, làm sao có thể khóc trước mặt các ngươi được chứ, làm sao có thể có hối hận, làm sao lại tự trách?
Tần Tiêu có chút không thể làm gì lắc đầu cười khổ:
- Đừng có lừa gạt mình. Ngươi biết rất rõ ràng ta nói những lời này đều là thực. Lúc ấy thánh hậu còn có nói với ta một đoạn, nó vẫn còn mới mẻ trong ký ức của ta. Nàng nói: "Con người nhiều khi luôn bị buộc phải làm một ít chuyện mình không muốn làm. Thân phận càng hiển hách địa vị càng tôn sùng thì có khi càng mang lại tổn thương to lớn cho thân nhân và người chung quanh. Tần Tiêu, ngươi còn trẻ, nếu ngày sau không muốn lưu lại tiếc nuối gì, mọi thứ phải suy nghĩ nhiều, tỉnh táo một ít, nên nhẫn thì phải nhẫn, không nên xử trí theo cảm tính!"