Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 296: Chương 296: dấu vết để lại




Phạm Thức Đức không tự chủ được toàn thân rùng mình một cái, hắn thấp giọng cả kinh nói:

- Nói thế tức là ... Đám người Đường Hưu Đê đã âm thầm mưu đồ rồi sao?

Tần Tiêu không muốn trò chuyện tiếp đề tài này, hắn hừ nhẹ rồi khua tay nói:

- Hiện tại xem ra chính là như thế. Cái gi tới nó sẽ tới, trốn cũng không được, không trốn cũng không được. Đi thôi, đi Lạc Dương!

Ba người cỡi khoái mã rời Trường An hướng Lạc Dương chạy vội đi.

Tuy rằng lúc này đã vào thu, nhưng sau giờ ngọ ánh mặt trời vẫn nắng gắt như lửa. Năm nay là nghịch thu, nắng gắt cuối thu khốc nhiệt không chút thua kém so với giữa hè.

Cưỡi ngựa chạy vội một hồi, đến một rừng cây bên cạnh. Tần Tiêu nhìn bảo mã thở hổn hển thì thả chậm một ít tốc độ, chuẩn bị ở chỗ này hơi chút nghỉ ngơi. Ngựa của Phạm Thức Đức cùng Mặc Y lúc này nhanh chóng tới gần, chuẩn bị xuống ngựa nghỉ ngơi một hồi.

Ba người vừa mới xuống ngựa, Tần Tiêu đột nhiên cảm giác được một ít khác thường, hắn quát lớn:

- Dứt lời lôi kéo tay của Phạm Thức Đức nhảy về phía sau.

Mũi chân Mặc Y điểm nhẹ tức thì rời khỏi cách đó mấy bước.

Cơ hồ là đồng thời, trong rừng cây ‘ sưu sưu ’ bắn ra hơn mười mũi tên mũi tên, ngay ngắn cắm ở địa phương ba người vừa rồi mới đứng.

Mặc Y vụt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ:

- Bọn đạo chích phương nào dám cả gan làm loạn! Còn không ra nhận lấy cái chết!

Tần Tiêu đẩy Phạm Thức Đức ngăn ở phía sau, nghiêm nghị nói:

- Mặc Y, đừng hô, người đã đi rồi.

Âm thanh của Mặc Y cả kinh nói:

- Sao có thể ... nhanh như thế?

Tần Tiêu lạnh lùng nói:

- Làm gì có đạo chích nào phạm tội, rõ ràng là chặn giết có tổ chức có dự mưu. Một kích thất bại lập tức bỏ chạy, chính là kiêng kị võ nghệ của ta và nàng, sợ manh mối rơi vào tay chúng ta. Hảo thủ ngay ngắn trật tự, ngoại trừ tổ chức nghiêm mật trong quân đội thì không ai khác. Các ngươi nhìn những mũi tên này, nó chính là Phá Giáp Tiến quân dụng.

Phạm Thức Đức cả kinh nói:

- Đại nhân, xem ra. . . Đám người thật sự sẽ không bỏ qua cho ngươi rồi!

Tần Tiêu hừ nhẹ một tiếng:

- Việc đã đến nước này, chúng ta không cần suy nghĩ nhiều, mau chóng đi Lạc Dương thôi.

Thần đô Lạc Dương, trước sau như một náo nhiệt phồn hoa, bình dân dân chúng không biết được những nguy cơ này. Đám người Tần Tiêu ngựa không dừng vó thẳng đến Lạc Dương huyện nha, nghênh đón hắn Lạc Dương Huyện lệnh.

Huyện lệnh thông báo tính danh, Tần Tiêu hơi cả kinh nói:

- Trương tướng quân, ngươi điều nhiệm đến Lạc Dương khi nào?

Hiện giữ chức Lạc Dương Huyện lệnh lại là Tịnh Châu binh mã Đại Đô Đốc Trương Nhân Nguyện trước đó ở Giang Nam cùng Lý Trọng Tuấn thống binh.

Cho dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng Trương Nhân Nguyện xuất thân binh nghiệp dùng giỏi về mang binh dũng mãnh hơn người mà nổi tiếng. Hắn tinh thần quắc thước thân thể thẳng tắp, cười ha ha nói:

- Nguyên lai Đại Lý Tự phái tới lại là lực phá Giang Nam nghịch đảng Tần đại nhân! Thật sự là kính đã lâu kính đã lâu ah! Nhớ ngày đó, lão phu cùng Vệ vương đồng thời lãnh binh, tiếp ứng Tần đại nhân tiến công Giang Nam, nhưng vẫn chưa có duyên gặp mặt. Hôm nay nhìn thấy Tần đại nhân, thật sự là chuyện đáng mừng ah!

Tần Tiêu cười nói:

- Trương đại nhân khen Tần Tiêu quá mức rồi. Tần Tiêu trẻ người non dạ, còn cần Trương đại nhân chỉ bảo nhiều.

- Ai, Tần đại nhân quá mức khiêm tốn rồi!

Trương Nhân Nguyện hào sảng cười to:

- Người khác không biết năng lực của ngươi, chúng ta đã cùng ngươi trải qua chuyện ở Giang Nam còn không rõ ràng lắm sao? Một án đó, triều đình cũng bắt đầu cùng Đột Quyết cải thiện quan hệ, Bắc Cương tạm thời vô sự. Lão phu thì được bổ nhiệm làm Tịnh Châu Đại Đô Đốc kiêm Kiểm Giáo Lạc châu đô đốc, biết sự tình của Lạc Dương Huyện lệnh, coi như là triều đình ngợi khen, phẩm hàm không giảm, chức vụ nhẹ nhàng đi một tí.

Tần Tiêu gật nhẹ đầu, thầm nghĩ trong lòng: ‘ Kiểm Giáo ’ Lạc châu đô đốc, đó không phải là chỉ huy tất cả binh mã của thần đô sao? Mặc dù chỉ là hư chức, cũng đủ để thấy Trương Nhân Nguyện bây giờ được triều đình rất tín nhiệm. Biết sự tình của Lạc Dương Huyện lệnh thì thể hiện được càng rõ ràng. Lạc Dương là đô thành của Đại Chu, tuy rằng hiện tại Vũ Hoàng chuyển đến Trường An, nhưng Huyện lệnh tại đây không phải người bình thường có thể đảm nhiệm. Trương Nhân Nguyện không chỉ thân mang chiến công hiển hách, có tài cầm binh, thống lĩnh chính sự.

Một phen hàn huyên hồi lâu, Trương Nhân Nguyện tự mình dẫn đám người Tần Tiêu tới phòng chứa xác của Lạc Dương huyện cho hắn nghiệm thi một nhà già trẻ của Tô Vạn Niên.

Thi thể của một nhà già trẻ Tô Vạn Niên mười mấy người đã cứng ngắc, đặt ngay ngắn bên trong phòng chứa xác. Tần Tiêu tiến lên tra nghiệm từng cái, phát hiện những người này đều là một đao trí mạng, hoặc đoạn hầu hoặc đâm thủng ngực phá bụng. Tô Vạn Niên tuổi chừng 50, dung mạo không sâu sắc dáng người bình thường, thuộc về loại người dễ bị lẫn trong đám đông. Cùng với hắn có một nữ tử tuổi còn trẻ, , ước chừng hai mươi mấy tuổi, trước ngực có hoa hình xăm tú cúc.

Tần Tiêu hỏi Trương Nhân Nguyện:

- Trương đại nhân, có thể nói cho Tần Tiêu biết một chút về tình huống vụ án phát sinh cùng khám nghiệm tử thi, phát hiện khi thăm dò hiện trường không?

Trương Nhân Nguyện nói:

- Theo khám nghiệm tử thi nghiệm, những người này ước chừng là chết ở giờ Tý hôm qua. Vết thương trên người phần lớn là một kích bị mất mạng, thập phần gọn gàng mà linh hoạt. Nơi vụ án phát sinh là ở chỗ giao giới của thần đô cùng huyện Hà Nam, hiện trường lão phu hôm nay đã tự mình tra nghiệm. Ngoại trừ vết máu, người chết, không có bất luận dấu vết gì để lại, thật sự là kỳ quái. Xem ra là người dự mưu mướn giết người, hung thủ cũng là sát thủ lão luyện hoặc là cường đạo trên giang hồ. Đồ trang sức đám người Tô Vạn Niên mang theo toàn bộ đều bị vơ vét không còn gì, hiện trường chỉ còn hành lý quần áo rơi lả tả. Bởi vậy lão phu suy đoán, hung thủ hẳn là cường đạo sẽ có khả năng lớn hơn. Đêm khuya thấy xe ngựa độc hành liền xông lên cướp giết.

Tần Tiêu suy tư một hồi, mỉm cười thoảng qua rồi lắc đầu:

- Trương đại nhân, xin thứ cho Tần Tiêu thất lễ. Sự tình chỉ sợ không phải là đơn giản như thế.

Trương Nhân Nguyện ngạc nhiên hỏi:

- Ah, Tần đại nhân hẳn là có gì phát hiện? Nói thật mang binh đánh giặc lão phu không sợ, suy luận tra án thì xa xa không kịp Tần đại nhân. Tần đại nhân có lời gì cứ nói a, lão phu trong quân đội đã lâu cũng quen tính ngay thẳng, không thích quanh co lòng vòng.

Tần Tiêu cười gật nhẹ đầu, nói:

- Đúng như Trương đại nhân đã nói. Nơi phát sinh vụ án là trên quan đạo ở giữa Trường An cùng Lạc Dương, chỗ giao giới của thần đô cùng Hà Nam, hơn nữa phụ cận có một dịch trạm Vĩnh Xương. Tần Tiêu cảm thấy kỳ quái, nửa đêm giờ Tý, Tô Vạn Niên vì sao còn muốn vội vã chạy đi? Lúc này cửa thành cũng đã đóng cửa, cho dù hắn đến thần đô cũng chỉ có thể ở ngoài thành chờ đến hừng đông

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.