Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 146: Chương 146: Đêm ám muội. (1)




Tròng mắt của Thiết Nô khó có được đảo hai cái, ném măng trong tay xuống, cầm một hòn đá nhỏ, viết mấy chữ trên mặt đất:

-Bảy tuổi, con đường tơ lụa, tới Đại Chu, bị mua.

Tần Tiêu nhìn thấy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khó mà phân biệt nổi kia, không khỏi cười lên ha hả:

-Không tệ lắm, Thiết Nô còn biết viết chữ Hán. Thiết Nô, ngươi là nói ngươi từ nhỏ liền từ con đường tơ lụa tới Đại Chu, sau đó làm nô lệ, rồi bị Phượng tỷ mua?

Thiết Nô gật đầu, lại viết thêm mấy chữ trên đất:

- Đội lạc đà.

Tần Tiêu tiếp tục nói:

-Tới cùng với thương đội lạc đà? Vậy ngươi thế nào lại bị cắt lưỡi?

Thiết Nô đột nhiên kinh hoảng mở to hai mắt, kêu lên ô ô rồi nhanh chóng lắc đầu.

Tần Tiêu vỗ vỗ vai của hắn:

-Đừng sợ đừng sợ. ta sẽ không nói cho Phượng tỷ biết, coi như chúng ta tâm sự có được không? Ngươi không nói thì để ta đoán cũng được. Có phải vì ngươi ăn trộm thứ gì đó nên mới bị cắt lưỡi đứng không?

Thiết Nô chớp mắt một cái, cư nhiên còn lộ ra một cổ đau thương, sau đó gật nhẹ đầu, cầm hòn đá nhỏ kéo thành hai chữ ‘thịt heo’ trên đất.

Lý Tiên Huệ nghiêng đầu sang nhìn, không khỏi lắc đầu thở dài:

-Phượng tỷ thật là độc ác! Bất quá là ăn trộm chút thịt heo thôi mà đã bị cắt mất lưỡi!

Trong đầu Tần Tiêu sáng lên, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói với Thiết Nô:

-Thiết Nô, heo sữa quay hôm đó ta đưa cho ngươi ăn có ngon không?

Thiết Nô nhanh chóng gật đầu, cư nhiên giống thiết thụ nở hoa, ngoác miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, còn giơ ngón tay cái lên ‘ô ô’ đầy vẻ vui sướng.

Tần Tiêu nói:

-Vậy sau này ngươi làm nô lệ của ta đi. Mỗi ngày ta đều cho ngươi ăn một con heo sữa quay, cộng thêm một con cá nữa, thấy thế nào?

Thiết Nô vui vẻ gật đầu chẳng chút do dự, sau đó đột nhiên lại lộ ra vẻ hoảng sợ, còn dứng phắt dậy, lắc đầu khoát tay, kêu lên ô ô, bộ dạng vô cùng kinh hoảng.

Tần Tiêu liền tranh thủ kéo hắn lại, để cho hắn ngồi xuống, nói:

-Tại sao lại kinh hoảng như vậy? chẳng lẽ ngươi có thứ gì nằm trong tay Phượng tỷ?

Thiết Nô khẩn trương nhìn ra bên ngoài cửa sắt thăm dò một chút, sau đó cầm lấy hòn đá nhỏ, viết thành một chữ trên đất:

-Muội.

Tần Tiêu cả kinh nói:

- Mội muội của ngươi, cũng tới Đại Chu thông qua con đường tơ lụa cùng lúc với ngươi, sau đó bị Phượng tỷ mua, giữ lại bên người?

Thiết Nô gật đầu, trên gương mặt ngăm đen, rõ ràng tràn ngập ưu thương, sau đó cúi đầu xuống thật thấp, tiếp tục viết thêm trên mặt đất:

-Muội bị bệnh, không có tiền chữa, ca tự bán mình làm nô lệ.

Tần Tiêu giật mình hiểu ra, thở dài một tiếng:

-Đã rõ rồi. Sau khi tới Đại Chu thì muội muội của ngươi bị bệnh, không có tiền tìm đại phu, ngươi là người dị bang, bộ dạng kì lạ, nên lúc đó cũng không có ai nguyện ý giúp ngươi, vì vậy đành phải bán mình, sau đó bị Phượng tỷ mua?

Thiết Nô gật gật đầu, trong mắt lóe lên lệ quang:

-Năm năm, không thấy muội. Muốn lấy thịt heo cho nàng ăn, tìm không thấy. Muội thích ăn thịt heo.

Trên mặt Lý Tiên Huệ lộ vẻ dau lòng, thương cảm nói:

-Thật đáng thương! Hai huynh muội lưu lạc tha hương, bán mình làm nô lệ đã đành. Ca ca trộm chút thịt heo muốn cho muội muội ăn, còn bị cắt mất lưỡi.

Tần Tiêu hít sâu một hơi, vỗ vỗ lưng của Thiết Nô:

-Như vầy đi. Ta giúp ngươi tìm lại muội muội, ngươi làm nô lệ của ta có được không? Mỗi ngày ta đều cho huynh muội hai người ăn heo sữa quay, có chỗ ở, có đồ để mặc, cũng không có ai đánh chửi các ngươi, càng không bị cắt lưỡi. ngươi có tin ta không?

Thiết Nô đột nhiên ngước đầu lên, kinh ngạc lẫn chút ngốc trệ nhìn Tần Tiêu khoảng chừng ba phút, sau đó chậm rãi lắc đầu, vạch lên đất mấy chữ:

-Muội sẽ chết.

Tần Tiêu nói:

-Thiết Nô, nếu như ngươi cứ một mực làm nô lệ cho Phượng tỷ như vậy, muội muội của ngươi cũng sẽ vĩnh viện bị giam cầm, hai huynh muội các ngươi cả đời này không chừng cũng không thể gặp lại, hơn nữa, Phượng tỷ có thể tùy thời tùy chỗ, giết chết hai huynh muội các ngươi không cần lý do. Chỉ cần muội muội của ngươi còn sống, ta hứa với ngươi, nhất định sẽ tìm lại muội muội của ngươi rồi giao tận tay cho ngươi. Như thế nào?

Thiết Nô lại lo sợ nửa ngày, đột nhiên xoay người quỳ xuống đất, hướng về phía Tần Tiêu dập đầu thật mạnh, nện tới mức mặt đất dưới chân cũng rung lên.

Thiết Nô vội vàng giữ chặt Thiết Nô lại rồi đỡ hắn dậy, thấp giọng nói với hắn:

-Tốt lắm, cứ quyết định như thế đi. Bất quá, nếu muốn cứu muội muội của ngươi, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi trước đã. Như vầy đi, ta nói với ngươi vài chuyện, ngươi cẩn thận nhớ kỹ, chỉ cần ngươi làm xong là chúng ta sẽ có cách rời khỏi nơi này, được không? Tới đây, ta nói nhỏ cho ngươi nghe.

Thiết Nô gật đầu, đưa tai về phía Tần Tiêu, nghe hắn dặn dò kỹ càng.

Sau đó, Tần Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Tiên Huệ, bắt đầu bận rộn xử lí cái khóa đồng bên hông nàng.

Thiết Nô mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy Tần Tiêu dùng hai cây tăm được mài đến nhỏ xíu từ lau sậy cùng với một cây trâm cài, loay hoay một hồi làm gì đó trên khóa đồng bên hông Lý Tiên Huệ, sau đó một tiếng ‘cạch’ vang lên, cái khóa đồng nặng cỡ năm sáu cân kia liền được mở.

Thiết Nô lộ ra vẻ mặt vui mừng, ném cái khóa đồng qua một bên, sau đó đưa tay nắm lấy cái vòng sắt bên hông Lý Tiên Huệ, vận lực vài phần, quát khẽ một tiếng, bẻ cái vòng sắt nặng nề ra, sau đó chậm rãi kéo rớt qua eo của Lý Tiên Huệ.

Lý Tiên Huệ thở hắt ra một hơi thật dài, nhẹ nhàng vuốt cái eo đang vô cùng đau nhức, cười hì hì nói với Tần Tiêu:

-Tần đại nhân, ta thật ra có điểm nghĩ không ra. Ngươi rốt cuộc là quan hay là trộm vậy? Chiêu mở khóa này ngươi cũng rành như vậy, ha ha!

Cái vòng sắt bị Tần Tiêu ném xuống đất, vang lên một tiếng leng keng thật lớn. Tần Tiêu thở mấy hơi, nhìn cái khóa đồng với vòng sắt kia, thật sự không dám tin, cái thứ nặng khoảng bốn năm mươi cân này (khoảng gần hai mươi đến hai mươi lăm cân ta), khóa lên người một nữ tử yếu đuối ba ngày ba đêm, nàng ta còn có tâm tư nói đùa, chẳng có chút ý tứ kêu khổ chút nào.

Thiết Nô cũng ô ô gật đầu theo, nghi hoặc nhìn Tần Tiêu.

Tần Tiêu cười ha ha hai tiếng:

-Chắc là các ngươi không biết. trước khi ta làm quan, thì chính là tên trộm tiếng tăm lừng lẫy ở huyện Bành Trạch, không có cái khóa nào ta không mở được.

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Nếu nói cho các ngươi biết, mấy kỹ năng này là ta học được trong chương trình huấn luyện ‘gián điệp’ ở quân đội lúc trước thì các ngươi tin thế nào được? ha ha! Chuyện dùng một cái cây mở khóa, với người thời này mà nói có lẽ là một khiêu chiến không lớn không nhỏ. Chỉ là với ta mà nói thì cho dù là xe hơi cao cấp, hay là két sắt này nọ, cũng có thể nhanh chóng mở được.

Lý Tiên Huệ cười khanh khách:

-Tần đại ca thật biêt nói đùa!

Tần Tiêu cười:

-Được lắm, vẫn là tiếng đại ca này dễ nghe hơn. Từ nay về sau cũng đừng gọi Tần đại nhân nữa. Nàng đường đường là quận chúa, ta vẫn một mực gọi nàng là Tiên Nhi đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.