Lý Trì Nguyệt vẫn nằm cách Tần Tiêu một khoảng lại rụt lại thân mình, qua một lúc lâu, sợ hãi nói:
- Không bằng, lão công đi bồi Tiên Nhi tỷ tỷ đi. Đêm nay tỷ ấy cũng là đêm động phòng hoa chúc, ta... ta ngủ một mình là được rồi.
Tần Tiêu liền giật mình tỉnh ngộ, trong lòng vui vẻ: Đúng là gãi đúng chỗ ngứa nha, chỉ là ta vẫn ngượng ngùng thôi!
Ngoài miệng lại khách khí nói:
- Tiên Nhi nói rồi, nàng ấy cũng là hôn lễ bù thôi, muốn ta hôm nay bất luận thế nào cũng phải ở cùng nàng.
- Ta... ta...
Lý Trì Nguyệt kinh hoảng chần chừ nói:
- Nếu đã động phòng thành thế này, bên cạnh ta mà có người nằm, ta cũng không ngủ được. Không bằng.... lão công, chàng đi bồi Tiên Nhi tỷ tỷ đi?
Ha, đây chính là nàng nói đó!
- Nàng quen ngủ một mình à?
Tần Tiêu mặt vẻ thấu hiểu cùng tiếc nuối:
- Vậy được rồi, ta đây qua phòng Tiên Nhi, nàng ngủ đi.
Dứt lời, Tần Tiêu xuống giường, chậm rãi mặc quần áo lên người, quay đầu liếc mắt nhìn Lý Trì Nguyệt , nàng giống như chú chim nhỏ bị chấn kinh, núp trong chăn, mở to đôi mắt đen láy nhìn mình, tràn đầy vẻ áy náy.
Tần Tiêu cuối cùng cũng ôn nhu cười với nàng:
- Ngủ ngoan đi.
Dứt lời liền đi thẳng ra ngoài, trong lòng giống như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật dài.
Cùng lúc đó, Lý Trì Nguyệt cũng thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt lại rồi.
Tần Tiêu ra cửa, trong lòng liền thầm cười: Hắc, đổi chiến trường! Tiên Nhi ơi Tiên Nhi, lão công đến đây!
Giờ đã là giờ hợi, bốn phía hắc ám, Tần Tiêu cảm thấy quýnh lên, một cước đá vào góc ghế, tạo thành tiếng vang, không khỏi làm bản thân mình cũng sợ tới mức líu lưỡi.
May là cũng không đánh thức người khác.
Rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng Lý Tiên Huệ. Sao lại thế này! Lại cài then.
Trong lòng Tần Tiêu vô cùng buồn rầu:
- Chẳng lẽ, một lúc cưới hai lão bà, đêm đến lại không có chỗ ngủ sao?
Chợt nảy ra một ý nghĩ, mò tới bên cửa sổ. May quá, cửa sổ vẫn đang mở.
Tần Tiêu vui vẻ, vung cửa sổ nghiêng người đi vào, trong lòng cũng tự thấy buồn cười: Đi vào phòng lão bà mà còn giống như tiểu tặc. Hửm? Hắc hắc, cứ đột nhiên xuất hiện ở gian phòng ngủ như vậy, sau đó chui lên giường Tiên Nhi, đúng là cũng có cảm giác kích thích khác hẳn. Ai nha, có phải vốn dĩ trong xương tủy mỗi tên nam nhân đều có tiềm chất làm hái hoa tặc không?
Tần Tiêu đi vào trong phòng, vừa cởi y phục, trong bóng tối mờ mờ, thoáng nhìn thấy thân mình Lý Tiên Huệ, một nửa che dưới chăn, có thể là do trời nóng, nửa còn lại lại thò ra ngoài, chân vắt lên. Trên thân nàng vẫn quen mặc vẻ vẹn một bộ hung y, lộ ra làn da sáng nhạt, long lánh mê người.
Cả người nàng giống như một tác phẩm nghệ thuật, toát lên vẻ mỹ cảm mê người không nói thành lời.
Mỹ nhân nằm ngủ! Tần Tiêu cư nhiên không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng. Hắn chưa từng thấy bộ dạng này của Lý Tiên Huệ, không khỏi cảm thấy mới mẻ, đồng thời cảm thấy kích thích chưa từng có, dục hỏa đột nhiên bừng cháy.
Đi đến bên giường, Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng lật lại thân mình, cả người đều lộ khỏi chăn, nằm thẳng đối diện với Tần Tiêu.
Tần Tiêu cảm giác bản thân hắn thật giống một tên hái hoa tặc, một bàn tay không tự giác sờ sờ lên mặt Lý Tiên Huệ.
Còn chưa tỉnh lại, ngủ say thật.
Bả vai, cánh tay, trước ngực!
Lý Tiên Huệ đột nhiên mở to hai mắt, hốt hoảng kêu lên:
- Ai?
Tần Tiêu giật mình, vội vàng vươn tay đi che miệng nàng, không ngờ Lý Tiên Huệ phản ứng vô cùng quyết đoán, cắn xuống.
- A!
Đêm khuya, trong Tần Phủ, đột nhiên có một tiếng kêu bi thảm thật to.
Cả tòa chủ trạch nháy mắt sáng bừng, toàn bộ mọi người kinh hoảng chạy ra:
- Có chuyện gì thế?
Cùng lúc đó, những tiếng náo động ồn ào làm đám hộ vệ giữ viện chú ý, toàn bộ tôi tớ, nha hoàn đều tỉnh, xoay người bò dậy, chạy tới phía chủ trạch này.
Toàn bộ từ trên xuống dưới trong phủ đều ồn ào, Hình Trường Phong cùng Thạch Thu Lan chạy nhanh tới chủ trạch, đập vào đại môn lầu hai:
- Đại Đô Đốc, có chuyện gì thế?
Tần Tiêu vẻ mặt cầu xin, lớn tiếng nói:
- Không có việc gì, tất cả mọi người về phòng ngủ!
Lý Tiên Huệ cười ha ha, cầm thuốc bôi cho hắn, rồi lấy một miếng băng gạc băng tay hắn. Một miếng cắn này thật dùng sức, Lý Tiên Huệ vốn tưởng hái hoa tặc mò tới, đã nghỉ cắn chết nhà ngươi mới hả dạ. Nếu không phải Tần Tiêu sốt ruột kêu “Tiên Nhi, là ta” thì bàn tay này của hắn chắc xong đời.
Đám người Mặc Y, Tử Địch cùng Thượng Quan Uyển Nhi bị dọa sợ, nghĩ rằng chuyện gì xảy ra, lại chẳng thấy có gì, trong lòng buồn bực. Đồng thời, Tần Tiêu lại đi trốn vào trong phòng Lý Tiên Huệ, cũng làm cho các nàng khó hiểu. Nhưng Tần Tiêu vừa hét lên “quay về phòng ngủ”, vô cùng uy phong, nhất thời không ai dám không nghe, đều mặt mũi xám xịt về lại phòng mình.
Tần Tiêu tập trung trên cặp đùi màu mỡ của Lý Tiên Huệ, rầm rì kêu:
- Tiên Nhi, nàng thật tàn nhẫn! Đêm động phòng hoa chúc, nàng muốn mưu sát tướng quân sao?
- Hừ, ai bảo chàng giống hái hoa tặc, nhảy cửa sổ vào, cũng không lên tiếng đã chui vào giường, còn sờ ta chứ! May là đầu giường ta không để lợi khí, không thật là đâm thẳng một kiếm.
Lúc này, Lý Tiên Huệ cũng đành xuống nước, dù sao nàng cũng bị sợ.
Tần Tiêu vẻ mặt cầu xin, hừ hừ nói:
- Số ta thật khổ nha, đồng thời cưới hai lão bà, một người đuổi ta khỏi phòng, một người lại cắn trọng thương. Ài, ta đây tạo nghiệt gì chứ...
- Cái gì, Nguyệt Nhi đuổi ngươi khỏi động phòng, sao lại thế?
Tần Tiêu thở dài một hơi, đẩy Lý Tiên Huệ nằm xuống, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện vừa rồi trong phòng Lý Trì Nguyệt. Tần Tiêu nghĩ rõ ràng, chuyện này không thể nói cùng người khác, nhưng chỉ có Lý Tiên Huệ là không cần cố kỵ. Nếu phải tìm cách nào đó thì cũng chỉ đành tìm nàng giúp.
Lý Tiên Huệ hơi nhíu mày:
- Muội tử này của ta có lẽ rất nhát, quá ngây thơ. Nếu không như thế, giao cho ta xử lý!
- Hắc hắc, Tiên Nhi xuất mã, khẳng định vạn sự đại cát!
Tần Tiêu vừa nói xong, lại vội giải thích:
- Nàng cũng đừng nghĩ ta gấp gì, đây là hoàng đế chỉ hôn, nếu lạnh nhạt nàng ấy, cũng không phải là chuyện tốt. Ài, ta cũng buồn bực mà.
- Buồn bực gì? Luôn được tiện nghi còn khoe mẽ!
- Ài, ta chính là thích chiếm chút tiện nghi ở chỗ nàng thôi.
Tần Tiêu cười xấu xa:
- Tiên Nhi, thử nằm lại cái tư thế lúc nàng ngủ cho ta xem, thật sự là rất đẹp! Đáng tiếc là ta không có máy chụp ảnh, nếu chụp được thì nhất định là một bức họa đẹp nhất trên đời!
Lý Tiên Huệ khanh khách nở nụ cười, cũng đồng ý thỏa mãn tâm nguyện của Tần Tiêu, hơi giương ra ngoài chăn, nghiêng thân bên giường:
- Thế này sao? Mà máy chụp ảnh là thứ gì?
Tần Tiêu đứng dậy, ở bên giường nhìn kỹ vài lần, không khỏi khen:
- Oa, như thế này thật sự là nhân gian tuyệt mỹ mà!
Dứt lời liền nhào tới bên giường, Lý Tiên Huệ xoay người trốn đi, khanh khách cười, lấy chăn che thân, nghịch ngợm nháy mắt, nhìn Tần Tiêu đầy khiêu khích.
- Đừng trốn nữa, nàng hãy theo ta đi! Mỹ nhân gợi cảm, đạo tặc hái hoa tới đây!