Nhớ tới trước đó lúc rời khỏi nha môn, Lý Tiên Huệ từng yêu cầu cùng
theo một lúc nhưng bị chính mình cự tuyệt. Hiện tại nhớ tới, mình là
không phải từ vừa mới bắt đầu đã quá xem nhẹ cảm thụ của nàng rồi hoặc
là nói chỉ xem nàng như một người cần được bảo vệ và chiếu cố sao? Dùng
tính cách ngoài mềm trong cứng của Lý Tiên Huệ quả quyết sẽ không thích
loại bảo hộ như kiểu bình hoa này.
Được rồi, giải quyết xong
chuyện trước mắt thì hảo hảo tâm sự cùng nàng. Còn hy vọng không cần có
cái gì ngăn cách cùng hiểu lầm mới tốt. . . Kỳ thật, muốn ta ra lệnh với Tử Địch hoặc là mang theo các nàng làm việc cũng không có bất kỳ không
ổn. Nhưng mà, muốn ta đối xử với Lý Tiên Huệ như một người bình thường
vẫn có cảm giác mất tự nhiên. Nàng ở bên trong ý thức của ta là giữ vai
trò chủ đạo. Bởi vì ta là phần tử xuyên việt đối với nàng trong lịch sử có biết một hai. Hiện tại một Lý Tiên Huệ hoàn toàn bất đồng cùng lịch
sử trước mắt ta khiến ta có cảm giác không chân thực hoặc là. . . Cảm
giác kỳ quái nói không nên lời, khiến cho ta bất tri bất giác xem nàng
là một biểu tượng nào đó, vật phẩm trọng yếu mà không phải một nữ nhân
đơn giản bình thường.
Ai nha! Cảm tình của con người thật đúng là kỳ quái. Vì sao ta cuối cùng quên không được nàng là Vĩnh Thái quận
chúa, mà không phải một người nữ tử bình thường. Một kẻ hồng phấn tri kỷ thuần túy cùng ta chung hoạn nạn? Đây đối với Lý Tiên Huệ có phải không công bình hay không?
Đầu óc Tần Tiêu ngược lại càng nghĩ càng xa càng muốn càng hồ đồ. Lý Tiên Huệ bên cạnh nhẹ nhàng đụng vào hắn một cái:
- Tần đại ca, như thế nào lại ngốc rồi, nghĩ gì thế?
- Ah, không có việc gì.
Tần Tiêu cười cười nhìn Lý Tiên Huệ:
- Tiên nhi, vừa rồi, chúng ta nói đến chỗ nào rồi?
Lý Tiên Huệ cười nhạt nói:
- Mới vừa nói đến biết rõ ràng nguyên nhân Mã Thành Kiền chết đi cùng lý
do vì sao Tô Tiểu Liên thà chết không chịu nói. Cái bản án này có lẽ
đã xong a? Muội thấy huynh nên sớm giải quyết chuyện nơi này rồi hồi
kinh nộp chỉ a. Vạn nhất về muộn bị hoàng đế trách phạt đấy.
Tần Tiêu ngửa đầu nhìn;
- Sắp tối rồi, chúng ta dứt khoát ở lại một đêm. Hơn nữa, tựa hồ còn có
một số chuyện còn chưa rõ ràng. Tử Địch, vừa rồi muội hỏi Tô Tiểu Liên
có nhớ kỹ những hết không, nàng đồng ý chứ?
- Đó là đương nhiên. Chuyện trọng yếu như vậy, đương nhiên là không dám quên.
Tử Địch giũ ra một chồng trang giấy:
- Sau này nha, ta cũng có khả năng giúp đỡ huynh xử án phải không? Hì hì, huynh sẽ không ghét bỏ ta vô dụng, xử lý không xong việc chứ? Tô Tiểu
Liên lúc mới đầu cũng cũng chết sống không mở miệng, ta nhẫn nại dùng lễ đối đãi, dùng tình khuyên bảo. Cuối cùng là làm cho nàng mở miệng nói
chuyện. Bất quá, những lời kia huynh dạy cũng có một chút tác dụng. Ha
ha, ta trước mặt nàng, nói suy luận Mã Thành Kiền chết đi bởi vì cái gì, lập tức cảm xúc của nàng đại biến chịu nói chuyện với ta rồi!
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đều cười ha ha:
- Được rồi, muội hữu dụng nhất, muội lợi hại nhất.
Tần Tiêu cười nói:
- Lấy Cung Từ giao cho Cát Hiển Nghiệp a. Để cho hắn cũng biết một chút
Tử Địch nữ hiệp chúng ta lợi hại như thế nào. Thuận tiện nói cho hắn
biết, nguyên nhân cái chết của Mã Thành Kiền. Hắn nếu không minh bạch
hoặc là không tin thì tìm một mụ tú bà của kỹ viện hỏi một chút sẽ biết. Hoặc là mở cái bụng của Mã Thành Kiền nhìn một chút, bên trong không
phải một cỗ khí đè ép mà trong dạ dày lưu lại đồ ăn cùng rượu mạnh.
Tử Địch ngượng ngùng thè lưỡi:
- Loại chuyện tình thẹn thùng này, sao ta đi làm được, chính huynh đi đi. Nam nhân dễ nói chuyện với nhau hơn.
Trên mặt Tần Tiêu xuất hiện vẻ mỉm cười:
- Nếu không, muội cùng Phạm tiên sinh đi thôi. Ta còn có một việc muốn đi làm.
- Chuyện gì?
Hai nữ trăm miệng một lời hỏi.
- Cái này .... Khám nghiệm tử thi kỳ quái.
Tần Tiêu nói khẽ:
- Theo lý thuyết, như người khám nghiệm tử thi chuyên nghiệp thì ngay cả
mụ tú bà kỹ viện có lẽ biết được cái chết của Mã Thành Kiền, hắn không có lý do nào không làm rõ được. Như vậy nguyên nhân khả năng thì chỉ có một, cái kia chính là hắn biết rất rõ ràng Mã Thành Kiền chết đi bởi vì cái gì, nhưng lại âm thầm cất giấu không chịu nói ra. Các ngươi nói
điều này chẳng lẽ không kỳ quái sao?
Hai nữ nhìn nhau, ngay ngắn hướng gật đầu.
Tần Tiêu nói:
- Ừ! Tiên nhi, muội...
- Muội biết rồi, Tần đại ca, huynh đi mau lên.
Lý Tiên Huệ tươi cười nhàn nhạt:
- Tiên nhi ở bên trong huyện nha nghỉ ngơi là tốt rồi. Huynh mau chóng xong xuôi chuyện nơi đây, sớm khởi hành vào kinh thành a.
Tần Tiêu thoảng qua gật đầu một tiếng, nhìn Lý Tiên Huệ vài lần, cất bước
hướng phòng chứa thi thể bên cạnh khám nghiệm tử thi đi đến, trong lòng
thầm suy nghĩ nói: xem ra, Tiên nhi thật sự chính là cho rằng, ta coi
nàng là cái bình hoa được bảo vệ. Với tính tình uyển chuyển hàm xúc ôn
nhu của nàng không muốn theo ta đã rất rõ ràng rồi. Đổi lại là Tử Địch,
sớm nhảy dựng lên oán trách. Ừ, sau này có thời gian, nhất định phải
cùng nàng giải thích để cho nàng khỏi có bức xúc với mình... Mấy người
phụ nữ quả nhiên là rất nhiều chuyện, trách không được người ta nói, ba
đàn bà tạo thành cái chợ.
Lý Tự Nghiệp một mực im im lặng lặng, lúc này mở miệng nói:
- Đại nhân, ta không muốn ở đây nữa, chuyện nhỏ tý dễ làm này giày vò mãi, hay là sớm chút hồi kinh thôi.
Theo Tần Tiêu lâu như vậy, hắn đã dưỡng thành một thói quen tốt chính là
thời điểm Tần Tiêu làm chính sự, suy nghĩ không ngắt lời không lắm
miệng, bảo trì tuyệt đối yên tĩnh. Có việc lúc nhận lệnh phải giống như
lên dây cót bắt đầu làm việc.
- A...Được rồi.
Tần Tiêu không đếm xỉa tới gật đầu:
- Tìm được khối bảo ngọc, lập tức đi ngay.
Lý Tự Nghiệp thấp giọng lầm bầm:
- Một khối ngọc thôi mà, giá trị mấy văn tiền chứ...
Công vụ trên tay Cát Hiển Nghiệp rất, Tần Tiêu cũng không có một mực lôi kéo hắn tiếp khách, cùng Lý Tự Nghiệp tìm nơi khám nghiệm tử thi sau đó sai người gọi Trần Quả khám nghiệm tử thi đến.
Qua không bao lâu, hạ nhân báo lại, sau khi Trần Quả bị Tần Tiêu hỏi thì nói rằng thân thể
không khỏe, đã trở về nhà nghỉ ngơi. Tần Tiêu nhíu mày, âm thầm cảm giác có chút không ổn, hắn nói với hạ nhân:
- Ngươi biết nhà Trần Quả ở đâu không? dẫn ta tới gặp hắn.
Hạ nhân trả lời:
- Hồi bẩm đại nhân, Trần Quả là lưu manh độc thân ngụ ở trong huyện, cách huyện nha ước chừng mười bảy mười tám dặm. Ngày bình thường Trần Quả
đều là ăn ngủ tại huyện nha, hôm nay chẳng biết tại sao lại cáo bệnh về
nhà.
Tần Tiêu ồ lên, gọi Lý Tự Nghiệp tới nói vài câu dặn dò, Lý
Tự Nghiệp chắp tay mà đi. Sau đó Tần Tiêu kêu hạ nhân khám nghiệm tử thi chạy đến chuồng ngựa của huyện nha, lấy ngựa chạy tới nhà Trần Quả.
Mặc dù như thế, khi tới nhà Trần Quả đã vào lúc tối.
Ngoài cửa nhà Trần Quả đã khóa lại.