Tên thái giám giữ cầu môn thức thời liền vọt tới bên cạnh, nói vẻ nịnh nọt:
- Điện hạ, mời ngài đá vào cầu môn!
- Được, ta đá!
Lý Long Cơ cung chân, sau đó đá mạnh một cái, banh văng ra xa!
Sau đó chính là, lại thêm một phát..... bay thẳng lên trời....
Lý Long Cơ không khỏi tức giận mắng:
- Cái cầu môn này sao lại thấp như vậy, đúng là bực hết cả mình! Người đâu! Mau làm cao thêm hai trượng cho ta!
Tần Tiêu thật sự là xem không nổi nữa rồi, đặt mông ngồi bẹp xuống sân, quả thực cũng sắp cười tới rút gân rồi:
- Bóng đá phiên bản Q! Đúng thật là trận banh lịch sử phiên bản Q (ứ hiểu tác giả nói gì =.=)! đúng là quá khôi hài rồi!
Lý Long Cơ ủ rũ đi tới bên cạnh Tần Tiêu, cũng đặt mông ngồi xuống:
- Này đại ca, chơi theo kiểu mà ngươi nói, chẳng có chút ý nghĩa nào sất! Còn chạy tới mệt chết đi được!
Tần Tiêu cười tới mức đau hết cả bụng, vất vã lắm mới dừng lại được:
- Ngươi toàn làm xằng làm bậy thì đường nhiên đá không cảm thấy gì rồi. Bằng không ta thấy.... hôm nay trước hết coi như xong đi. Mấy hạ nhân
này có muốn học chơi cho đàng hoàng cũng khó lắm. Ngày mai ta gọi tướng
sĩ Đặc chủng doanh tới. Chia làm hai nhóm, ta tự mình lên đài dạy bọn họ đá. Mấy người đó bình thường đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, học
cũng dễ hơn.
- Vậy cũng được.
Lý Long Cơ vuốt mồ
hôi trên mặt. Quay lại nhìn thoáng qua mấy người Lý Đán và Lý Trọng Tuấn đang ngồi trong lương đình ở đằng sau. Thấy bọn họ đang nói chuyện uống trà tới mức hăng say, đè thấp giọng nói:
- Đại ca, thứ cho
tiểu đệ lắm mồm, nói mấy lời không được dễ nghe cho lắm. Ngươi bây giờ
tuy là phong quang, một bước lên mây thật đấy, nhưng vẫn là đầu nặng gốc nhẹ, rất dễ gặp chuyện. Ngươi hiểu rõ ý của ta chứ?
- Hiểu rõ.
Tần Tiêu khẽ gật đầu:
- Ta mới vào triều đình không được bao lâu, lý lịch không đủ, cũng
không có bất kỳ thân tín gì. Hiện tại bỗng nhiên lại lĩnh chức quan lớn
như vậy, đúng là giống như lời ngươi nói, gốc rễ quá nhỏ bé. Xem ở trên
mặt thì tam đại nguyên lão và một ít trọng thần hiện tại đều có quan hệ
không tệ với ta. Chính là trong cục diện chính trị ở triều đình, không
có ai là bằng hữu hay kẻ thù vĩnh viễn của nhau cả, mà chỉ có lợi ích
vĩnh viễn, đây là cái ngươi đã dạy ta. Cái này, ta vẫn có thể hiểu được. Không chừng một lúc nào đó, ta sẽ lại theo chân một kẻ nào đó trong bọn họ nháo một trận, sau đó bị bọn họ giẫm bẹp dưới bàn chân, vạn kiếp bất phục. Là ý này đúng không?
- Coi như vậy đi....
Lý Long Cơ nhét một cọng cỏ vào trong miệng ngậm, ngơ ngác nhìn về phía xa:
- Ngoại trừ những người này, còn có mấy người Võ Tam Thư và Thái Bình
công chúa ở đây. Nhất là Võ Tam Thư, lúc trước vẫn nhìn Thái tử không
vừa mắt, lấy thực lực của hắn, cũng có thể đè bẹp Thái tử. Lần này, nếu
như không phải có mấy vạn hữu uy vệ của Trương Nhân Nguyện ở Trường An
đề phòng, ta phỏng chừng hắn.... cũng khó nói trước được!
- Thái Bình công chúa?
Tần Tiêu hỏi lại.
Lý Long Cơ cười nói:
- Là một vị cô cô của ta, từ nhỏ chính là rất thương ta, trong mắt ta,
nàng là một người tốt mười phần. Chỉ là mấy năm gần đây Võ Hoàng đối với nàng lại ân sủng thêm gấp bội, khiến cho nàng có chút ngạo mạn. Đồng
thời nàng cũng giống như Võ Hoàng, có tâm cơ, có đảm lược, cũng có thủ
đoạn, có dã tâm. Chỉ có điều, ngoại trừ dã tâm ra thì những thứ khác đều kém hơn một bậc. Cho nên.... Lúc trước khi Võ Hoàng xét tới chuyện
Hoàng tự thì mới trực tiếp loại bỏ nàng. Chuyện đó khiến cho nàng rất
không vui! Mấy lời này ngươi cũng đừng có nói cho ai nghe, bị cô cô ta
biết được thì nhất định sẽ xé rách miệng ta mới thôi.
- Biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi.
Tần Tiêu thuận miệng đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ: Thái Bình công
chúa, ta xem như được thấy qua một lần, có hiểu biết, có khí phái, cũng
có thứ mà Lý Long Cơ đã nói, rất là ngạo mạn. Xem ra Võ Hoàng rất hiểu
con gái của mình, một đứa con gái không có quan hệ trực tiếp có năng lực và dã tâm, tuyệt không thể trở thành một Hoàng đế hợp cách được. Nếu
như để cho Thái Bình trở thành Hoàng đế, không nói tới chuyện giang sơn
Đại Đường sẽ ra sao, phòng chừng cuối cùng nàng cũng sẽ không có được
một kết cục gì tốt? Chỗ nàng ta có những thứ và năng lực giống như Võ
Hoàng, khống chế thiên hạ mấy chục năm không chút sai lầm. Lần này nếu
như không phải vì Võ Hoàng ốm đau thì dù nàng có gần tám mươi đi nữa thì phỏng chừng cũng không có kẻ nào dám lộn xộn...
- Còn có một người nữa mà ngươi nên chú ý.
Lý Long Cơ nói một cách trịnh trọng:
- Vị Thái tử phi trước đây vẫn một mực không lộ mặt qua, không bao lâu trước chính là hoàng hậu Vi thị!
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi cả kinh: Vi Thị? Vậy không phải là Vi
Hậu sao? Không nghĩ tới kết quả cuối cùng của tràn chính biến này, ngược lại lại tiện nghi cho mụ thiên cổ ác phụ này, khiến cho bà ta có cơ hội nhảy lên mặt bàn để khoa trương...
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:
- Nàng không phải là mẹ vợ của ta sao?
Lý Long Cơ cười rồi đứng dậy:
- Đúng thật là mẹ vợ của ngươi, chính là có ai biết không? Trừ phi
ngươi... để cho Tiên Nhi khôi phục lại thân phận. Nữ nhân này thật sự là không đơn giản đâu! Ngàn vạn lần đừng có mà đi đắc tội với bà ta, bằng
không thì.... Khó mà nói trước được.
- Cái gì mà ‘khó mà nói trước được’, ngươi bây giờ sao cứ thích nói chuyện kiểu cường điệu như mấy người già thế này?
Tần Tiêu nói:
- Chuyện để cho Tiên Nhi khôi phục thân phận thì ta vẫn đang suy nghĩ.
Nhưng bây giờ, trong triều mọi chuyện vẫn còn chưa yên, Thái tử có thể
thuận lợi đăng cơ hay không, sau khi đăng cơ có ngồi vững trên ngai vàng hay không cũng khó nói, việc này, vẫn là để sau hẵng tính đi....
Lý Long Cơ đưa tay huých Tần Tiêu một cái:
- Dù sao thì ngươi cứ lưu ý mấy điểm đó, phàm là việc gì cũng nên suy
nghĩ cẩn thận. Mấy chuyện đả kích âm thầm hay công khai trên triều đình, có thể còn lợi hại hơn những thứ ngươi nhìn thấy trên chiến trường nữa! Trước kia ngoài mặt tuy là ngươi được Hoàng đế sủng ái, nhưng dù sao
quyền nhỏ chức vị thấp, không mấy người để ý tới ngươi. Hiện tại thì
không giống vậy nữa, cây to đón gió, có thể dẫn tới cả phượng hoàng lẫn
gió lớn, cũng có thể rước lấy sâu mọt và những chuyện phiền phức khác.
Mấy lời dư thừa thì ta không nói nữa! Nhớ kỹ, ngày mai lại tới phủ của
ta, chúng ta chơi đá banh, chuyện trong triều đình ngươi cứ tạm gác lại. Xem như tránh được bao nhiêu thì tránh, đừng có xuất đầu lộ diện nhiều
quá.
- Biết rồi.
Tần Tiêu cũng lấy cùi chỏ huých Lý Long Cơ một cái:
- Bà dì A Man.
Lúc trời chạng vạng tối, Tần Tiêu hờ hững rời khỏi Lâm Truy Vương phủ.
Nếu không phải bởi vì thời gian giới nghiêm ở trong thành Trường An là
cấm đi vào ban đêm, thì sẽ có một ít tiệc rượu có khả năng duy trì liên
tục hơn nửa đêm lận, nhưng vẫn không thể cứu được đám rượu nho cực phẩm
rất hiếm do Lý Long Cơ đau khổ sưu tầm. Mặc dù như thế, vẫn bị Lý Trọng
Tuấn mang ra, hoa tay múa chân vui sướng sai bọn người đưa Lý Long Cơ về Vệ Vương phủ.