Tần Tiêu khẽ gật đầu:
- Ta hiểu ý của ngươi. Yên tâm, bất kể là ở Trường An hay là xuất chinh
bên ngoài, chúng ta cũng cũng không có sơ suất gì. Lão công của ngươi
bổn sự khác không có, trốn chạy để khỏi chết là nhất lưu, hắc hắc!
Đương nhiên, là mang theo thê nhi cùng trốn, không có như Lưu Bị, chỉ lo tánh mạng, cái gì cũng không cần.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện lên lầu hai. Thượng Quan Uyển Nhi có một vú em vây quanh, đang trêu chọc bọn nhỏ chơi đùa. Mặc Y cũng ôm đầu to, cầm một cái linh vũ vừa mua chọc nó cười. Nha đầu Tử Địch nhìn thấy Tần Tiêu thì xám xịt đi ra sua lưng Mặc Y, sau đó cúi đầu xuống không ngẩng lên.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ nhìn nhau cười rộ lên. Lý Tiên Huệ nhìn thủ hạ khoát tay.
- Các ngươi đều nên nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện sẽ gọi các ngươi. Một đám nha hoàn vú em cũng lui xuống.
Tử Địch vừa thấy tình huống không đúng, nhanh chân chạy ra bên ngoài,
lại bị Mặc Y kéo lại, đành phải đưa tay đặt lên bàn, đem mặt vùi xuống,
buồn cười mười phần.
Tần Tiêu vội ho một tiếng, đi đến bên người Tử Địch, tiến đến bên tai của nàng nói ra:
- Tử Địch, ở trước mặt người ngươi đồng ý gả cho ta chứ?
Thân thể Tử Địch run nhẹ, buồn bực không ra tiếng. Mặc Y ở bên cạnh chọc nàng.
- Còn không nói lời nào!
Tử Địch vội vàng ngẩng đầu lên:
- Cũng tốt hơn gả cho thiết nô, ta đáp ứng là được, có cái gì lớn chứ!
Nhưng mà không cho phép ngươi khi dễ ta! Bằng không thì ta dùng kéo cắt
ngươi.
Tần Tiêu cảm giác dưới háng mát lạnh, sau đó sửng sốt, quả thực là dở khóc dở cười.
Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên, Mặc Y oán hận véo Tử Địch một cái:
- Đã gả làm thê tử người ta, còn giống như hài tử là sao?
Tử Địch bĩu môi một cái:
- Vốn chính là vậy mà! Cũng không biết các ngươi nghĩ thế nào, đau chết
người, còn bị hắn to con đè nặng, quả thực là muốn giết người mà! Hừ, ta vẫn nên làm đại quản gia, sau này nếu ngươi muốn ngủ thì ngủ với tỷ tỷ, đánh chết ta cũng không chen vào giường của các ngươi.
Mọi người cười rộ lên, làm nữu nữu sợ hãi khóc lớn.
Thời điểm đang náo nhiệt phía dưới có tiếng kêu.
- Đại Đô Đốc!
Tần Tiêu đi đến phòng khách nhìn ra ban công, nhìn xuống dưới thì thấy Phạm Thức Đức, ở trên lầu hỏi:
- Phạm tiên sinh có việc gì thế? Có gì từ từ nói!
- Ty chức cả gan, dám thỉnh Đại Đô Đốc dời bước xuống lầu!
Phạm Thức Đức đứng nguyên bất động.
Tần Tiêu lại nhíu mày: lão gia hỏa này, nhất định là có chính sự rồi.
Tần Tiêu đi nhanh xuống dưới lầu, nhìn Phạm Thức Đức nói ra:
- Chuyện gì?
- Chuyện phiền toái!
Phạm Thức Đức biểu lộ có chút bất thiện:
- Hôm nay Đại Đô Đốc vừa đi, cung Thái Cực vũ lâm vệ bắt được một tên điên.
- Tên điên, tên điên như thế nào chạy tới cung Thái Cực chứ?
- Vấn đề là tên này điên nhưng mặt ngoài không điên, hơn nữa áo mũ chỉnh tề, cũng không giống kẻ điên.
Phạm Thức Đức biểu lộ có chút khẩn trương, hạ giọng nói ra:
- Điên cũng thì cũng bỏ đi, cùng lắm là trị tội quan chức thủ cửa ra vào hoàng cung là được. Nhưng mà thằng này nó...
Tần Tiêu cũng cảm giác chuyện có chút không ổn:
- Tiên sinh có chuyện, không ngại một lần nói xong.
Phạm Thức Đức nuốt một miếng nước bọt, nhanh chóng nói:
- Hắn rõ ràng chạy đến cung Thái Cực đường đuôi rồng, lớn tiếng tuyên bố hắn là mới là hoàng đế cửu ngũ chí tôn!
- Bà mẹ nó, thằng này chẳng lẽ là muốn tru cửu tộc sao? Đi tìm chết à?
Tần Tiêu mở to hai mắt:
- Còn có loại ngu xuẩn không sợ chết sao?
Phạm Thức Đức cười khổ:
- Vũ lâm vệ muốn chém hắn tại chỗ, nhưng mà hắn trắng trợn kêu gào trong triều mình có chỗ dựa rất cứng, có thể khả năng thông thiên triệt địa.
Đám vệ sĩ không dám tự ý chủ trương, liền đem người giao cho Hoàng Thành Ngự Suất Ti.
Tần Tiêu kêu rên một tiếng:
- Thật là quái sự tình mỗi năm đều có, chỉ có năm nay nhiều. Đi, đi xem đồ nu xuẩn đó.
Tần Tiêu lập tức trở về phòng mặc giáp trụ, sai người đi gọi Hình Trường Phong và bọn người Thạch Thu Khe. Lý Tiên Huệ âm thầm kinh ngạc, có
chút bận tâm nhìn qua hành động của Tần Tiêu. Trước khi ra cửa. Tần Tiêu quay đầu cười cười:
- Yên tâm, không có việc gì.
Một chuyến hơn ba mươi người đồng thời mặc giáp trụ đi lên ngựa, ra Tần
phủ đi tới hoàng cung, Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi đứng trên
ban công nhìn ra ngoài, nhìn qua bóng lưng Tần Tiêu xa xa, trong nội tâm lại lo lắng triều đình có chuyện gì đó xảy ra, chớ không phải là có
nhiễu loạn gì chứ?
Dân chúng chợ phía tay nhìn thấy một đội kỵ binh tay cầm giáo mác chạy
qua, không khỏi nhao nhao tránh lui. Mấy năm qua này liên tục chính biến cho nên bọn họ rất sợ hãi. Trong lúc nhất thời khu chợ phía tây vốn
nhộn nhịp thì thần hồn nát thần tính, có mấy nhà nhát gan, còn nhao nhao đóng cửa lại.
Trong mắt Tần Tiêu nhìn thấy thì cười khổ, nhìn qua đám người Hình Trường Phong nói:
- Sau này nên tránh chuyện này. Người của Hoàng Thành Ngự Suất Ti người
trong mắt của bọn họ chính là đại danh từ chính biến. Chúng ta tập kết
đi ra ngoài, biểu hiện có chút dồn dập là nhiều người sợ hãi đấy.
Giờ Mùi vốn nên đóng cửa Chu Tước Môn, ở xa xa nhìn thấy cờ của Tần Tiêu thì cửa mở ra. Một đoàn người thúc ngựa đuổi tới trước cửa lớn Hoàng
Thành Ngự Suất Ti, mười mấy tên vệ sĩ cầm thương đứng cảnh giới bên
ngoài, biểu lộ nghiêm túc và trang trọng như lâm đại địch.
Tần Tiêu trong lòng có chút không vui, nhìn Phạm Thức Đức nói ra:
- Phạm tiên sinh, Hoàng Thành Ngự Suất Ti là nha môn mẫn cảm, sau này
nếu không phải có chuyện trọng đại, không cần khẩn trương như vậy. Chúng ta như vậy thì cả hoàng thành, Trường An đều trông gà hoá cuốc. Gặp đại sự gì cũng không được sợ hãi, có biết không?
Phạm Thức Đức hổ thẹn chắp tay cúi đầu:
- Đại Đô Đốc giáo huấn rất phải, ty chức không nghĩ tới. Dù sao ty chức
cũng là văn chức, chưa từng có khí phách tung hoành sa trường như đại
tướng quân a? Hơi có việc nhỏ là kinh hoàng như vậy, thật sự là có chút
chuyện bé xé ra to. Hổ thẹn, hổ thẹn!
Tần Tiêu cười một cái:
- Phạm tiên sinh cẩn thận đúng là sở trường. Nhưng mà không nên quên
chúng ta là là Hoàng Thành Ngự Suất Ti, là nha môn uy nghiêm nhất hoàng
thành, nếu là chuyện khác ta tin tưởng Phạm tiên sinh nhất định sẽ làm
tốt.
Phạm Thức Đức liên tiếp chắp tay gật đầu đồng ý.
Một đoàn người tiến vào đại đường, Tần Tiêu ngồi ở chủ vị, Hình Trường
Phong cùng Phạm Thức Đức chia làm hai bên. Thạch Thu Khe mang theo ba
mươi tên đặc chủng doanh khai hình đường. Đi đến gian tù thất phía sau
bắt cuồng đồ ra ném ở giữa công đường.
- Ngẩng đầu lên!
Tần Tiêu nghiêm nghị vừa quát, người trong kia run lên. Quỳ rạp dưới đất từ từ ngẩng đầu lên.
Tần Tiêu dò xét hắn một hồi, là một nam tử ba mươi mấy tuổi, mặt mũi râu quai nón, cái miệng và mũi rộng, chân mày rậm. Tuy ăn mặc đạo bào,
nhưng không thể che hết nét lưu manh trên mặt. Thần sắc hung lệ quái
đản.
- Ngươi thật to gan!
Tần Tiêu trừng mắt, nhìn nhìn chằm chằm vào cuồng đồ này.
- Họ tên là gì? Hãy xưng tên ra!