Lý Tiên Huệ nghe Phạm Thức Đức nói thao thao bất tuyệt một hồi, không khỏi cười nói:
- Hóa ra Phạm tiên sinh đem Tần đại ca cùng đám ác quan Lai Tuấn Thần đánh đồng sao?
Phạm Thức Đức lập tức cả kinh nói:
- Ta. . . Ta nào có! Đại tiểu thư. . . Ngươi, ngươi cũng đừng chọn chữ mà khi dễ ty chức chứ?
Tần Tiêu cười ha ha:
- Đi thôi, sắp đến rồi.
Đến Dương phủ, nơi này chỉ còn là một mảnh đất đen ngói tan, quả nhiên nhìn thấy mà giật mình!
Đổ nát thê lương, xà ngang đốt trọi, cột đá cạnh cửa khuynh đảo, khói đen
quẩn quanh nghi ngút. Một đám bộ khoái nha dịch đang thanh lý hiện
trường, xem ra tập trung tập trung xử lý thi thể đốt trọi trước. Con
đường trước phủ có hơn mười cỗ quan tài, đều đóng nắp chắc chắn. Người
qua đường bên cạnh vây xem cách rất xa, phần lớn bụm lấy mũi khe khẽ
nghị luận. Bên cạnh quan tài chỉ có một lão phu nhân ngoài năm mươi tuổi quỳ ở nơi đó, yên lặng im lặng đốt tiền giấy, một tiểu nữ hài quỳ bên
cạnh bà, nó tựa đầu vào ngực bà khóc oa oa.
Tần Tiêu mới vừa đi tới trước cửa phủ tan hoang thì lập tức có một nha sai đi lên ngăn trước người của hắn, uyển chuyển nói:
- Vị công tử này, hiện trường còn sót lại, tùy thời còn có thể làm tường
sụp đổ, có phần nguy hiểm. Chúng ta đang xử lý công vụ, mời công tử rời
xa nơi này.
Cư dân Thần đô cùng sai dịch quan chức đều dưỡng
thành một thói quen tốt đó là đối nhân xử thế hoà hợp êm thấm; không mất lòng nhau. Ngoại trừ nhân tố khách quan lễ nghi thương bẩm thực nhi tri (Ý của câu này là chỉ cần trong nhà có đồ vật sung túc thì con người sẽ biết lễ phép, cơm no áo ấm thì con người sẽ biết vinh dự cùng sỉ nhục
=> Đề cao kinh tế phát triển kéo theo văn hóa được mở mang) thì tại
địa phương như Thần Đô này, tùy tiện nhìn thấy ai cũng không phải đại
thần trong triều thì cũng là vương công hậu duệ quý tộc, nếu đắc tội
cũng không có chỗ tốt.
Tần Tiêu cũng không để cho nha sai khó xử, hắn cười nói:
- Quan sai đại ca, ta cùng với Dương đại nhân, tuy là chưa từng gặp mặt,
nhưng cũng là quan đồng liêu. Nghe nói trong nhà hắn gặp chuyện không
may, vì thế mới cố ý đến đây xem thử. Hoả hoạn trong nhà Dương đại nhân
đã tra rõ nguyên nhân chưa? Tình huống như thế nào rồi?
Thần sắc nha sai khẽ biến, hắn chắp tay nói:
- Hồi bẩm đại nhân, hôm qua vào giờ Tý, nhà của Dương đại nhân đột nhiên
cháy. Người một nhà đều ở ngủ say nên đã bị chết cháy, sáng nay Kinh
Triệu Doãn đại nhân đã cùng Pháp Tào, Ti Tào đại nhân, kiểm tra thực hư. Xác nhận là phòng bếp cháy tạo ra hỏa hoạn, đã bắt những hạ nhân sợ tội ẩn nấp, lúc này mới phái chúng ta tới thu thập. Tất cả thi thể cũng đã
cho vào quan tài, đợi làm đạo tràng, ít bữa nữa sẽ hạ táng.
Tần Tiêu thấy hắn vô cùng rõ ràng thì gật đầu mỉm cười:
- Tạ quan sai đại ca, ngươi đi mau lên. Ta không tiến vào nữa.
Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch chạy tới bên cạnh lão phu nhân đang hoá vàng mã
tiền nhẹ giọng cùng bà hàn huyên vài câu. Thấy Tần Tiêu tới, Lý Tiên Huệ tiến lên nói cho hắn biết:
- Thật sự là đáng thương! Người trong nhà đã chết tận tuyệt, cha mẹ của tiểu nữ hài tử trong ngực lão bà bà
đến đây đầu nhập vào Dương đại nhân, không nghĩ tới vừa tới Thần Đô đã
nhặt xác của thân nhân. Lão bà bà này là bà bác của tiểu nữ hài tử, cũng là lão nhân mẹ goá con côi. bà xa vạn dặm đem tiểu nữ hài tử từ Tứ
Xuyên đưa đến Thần Đô chỉ thấy được cảnh tượng như vậy.
Tần Tiêu khẽ gật đầu, không khỏi động lòng trắc ẩn, ngồi xổm bên cạnh lão phu nhân thấp giọng nói:
- Lão bà bà, các ngươi, còn có thân nhân không?
Lão phu nhân lắc đầu nghẹn ngào:
- Không còn ai hết, song thân hài tử ta ôm trong ngực vừa mới qua đời
không chỗ nương tựa. Lão bà tử thì ở góa sống nhờ trong nhà nó. Vốn là
mang nó tới đầu nhập vào Tam thúc Dương Huyền Khuê Dương đại nhân ở Thần Đô. Không nghĩ tới, chúng ta vất vả đi hai ba tháng, vừa tới Trường An
đã thấy cảnh tượng trước mắt... Thật sự là lão thiên gia muốn tuyệt
đường của chúng ta.
- Lão bà bà, nén bi thương, đừng quá thương tâm, mọi sự tình luôn luôn biện pháp giải quyết.
Tần Tiêu nhích tới gần nó mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay của tiểu nữ hài tử khẽ nói:
- Tiểu muội muội nói chuyện với đại ca nhé, muội tên gì?
Tiểu nữ hài tử cũng rất nhanh trí và lễ phép, nó chui từ trong ngực lão phu
nhân ra, cung kính vái chào Tần Tiêu, giọng nói thanh như chim yến:
- Muội là Dương Ngọc Hoàn từ Tứ Xuyên tới, Nhà Dương đại nhân bị cháy là Tam thúc của muội.
Tần Tiêu mỉm cười vuốt đầu nó khen:
- Thật là thông minh...Đợi đã, muội vừa nói muội tên gì?
Tiểu nữ hài tử chớp chớp đôi mắt to, ngây thơ nhìn Tần Tiêu đáp:
- Đại ca ca, tai ca không nghe rõ sao? Muội vừa mới nói, muội tên là Dương Ngọc Hoàn!
Dương Ngọc Hoàn? !
Không phải chứ?
Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy, đôi mắt trừng lớn nhìn tiểu nữ hài tử châu tròn ngọc sáng ngọt ngào khả nhân này, trong lòng thì thào thầm nghĩ: Dương
Ngọc Hoàn. . . Dương Huyền Khuê, tuy rằng kiến thức lịch sử của mình rất nửa vời nhưng TV cũng từng xem qua. Dương Ngọc Hoàn Dương quý phi một
trong tứ đại mỹ nữ tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử từ nhỏ song thân qua đời, là sống nhờ trong nhà thúc thúc Dương Huyền Khuê lớn lên. Về sau
mới cơ duyên xảo hợp quen biết con trai của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, Thọ Vương Lý Mạo liền bắt đầu cuộc sống giàu có.
Nữ nhân này trong lịch sử thật sự không cần phải tốn nhiều văn chương để giới thiệu.
Tần Tiêu nuốt nước miếng một cái, cảm giác cuống họng hơi khô: Tuy rằng là
thế, nhưng mà Dương Ngọc Hoàn. . . Xuất hiện có vẻ hơi sớm. Theo lý
thuyết, Lý Long Cơ đến hơn năm mươi tuổi mới gặp được nàng, khi đó nàng
đang tuổi thanh xuân. Tính ra nàng đã sinh ra sớm hơn mười đến hai mười
năm, xem ra lần này ta chọc phải đại họa không nhỏ, lại là bởi vì thời
không dị biến khiến đại nhân vật xuất thế sớm.
Lão phu nhân thấy Tần Tiêu biến sắc thì không khỏi kinh hoảng nói:
- Công tử chớ trách, tiểu nữ hài tử không hiểu chuyện, lão bà tử thay nó bồi tội với ngài.
Lý Tiên Huệ cũng kỳ quái hỏi:
- Huynh làm sao vậy? Tần đại ca?
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại:
- Ah, không có gì. Lão bà bà, không liên quan đến Ngọc Hoàn, không sao. Đúng rồi, các ngươi hiện tại có tính toán gì hay không?
Lão phu nhân thở dài một hơi:
- Ai, có thể tính toán được gì chứ? Các đồng liêu quan phủ ngày xưa của Dương đại nhân chiếu cố, quan tài là do họ tặng cho để mấy người đã
chết nhập thổ vi an. Xong xuôi những chuyện này, ta liền rời tìm một phủ đệ nào đó kiếm chút cháo cho đứa nhỏ này ăn. Chỉ sợ ta tuổi già sức yếu không ai muốn thu nhận.
Lý Tiên Huệ ở bên nghe xong một hồi, tiến đến bên cạnh Tần Tiêu nói nhỏ:
- Tần đại ca, một già một trẻ này thật đáng thương Không bằng. . . Chúng
ta thu lưu họ đi... Dù sao cũng không có uống bao nhiêu, được không?