Kỳ thật cách làm rất đơn giản, mấu chốt là phải nắm giữ lửa tốt. Trước kia thời điểm hầu hạ mẫu thân bị bệnh, thường xuyên làm món này cho mẫu thân hắn ăn. Coi như có chút tâm đắc, đợi thêm vài phút lại cho nước vào nấu canh, như vậy mới càng có tư vị, càng thêm bổ dưỡng.
Từng khối thịt gà đặt vào trong hủ lớn. Một tầng nước màu vàng đậm rất bắt mắt, mùi hương đậm đặc xông vào mũi. Ngửi là muốn ăn ngay. Tần Tiêu lấy rễ sô đỏ lấy từ chỗ Chung lão gia tử tới, bỏ vài miếng vào, đậy nắp lại, dùng lửa mạnh hầm cách thủy.
Sau đó bỏ thêm vài cục than và canh lửa, hết sức chuyên chú nấu một chén canh này.
Đám đầu bếp và nha hoàn nhìn thấy Tần Tiêu làm ra cử động như vậy quả là ‘kinh thế hãi tục’. Đường đường Hầu Gia, không ngờ chạy vào trong bếp nấu súp, đừng nói là Hầu Gia, chỉ cần người hơi có chút ruộng đất sinh hoạt còn không có trở ngại, nam nhân chắc chắn không đi vào bếp.
Tần Tiêu mới không quản ánh mắt quái lạ của bọn họ, tự lo chuyên tâm chiếu khán lửa cháy, hắn không phải cho mình uống, mà là cho Tiên nhi gầy gò uống. Tuy không nói là uống vào tốt lên ngay, nhưng ít nhất làm nội tâm của Tần Tiêu dễ chịu một ít. Huống chi nhìn người mình âu yếm uống súp này thật sự là một việc vui vẻ.
Rời khỏi chiến trường huyết nhục tung bay, thoát khỏi lục đục triều đình, loại cảm giác ấm áp này càng mãnh liệt. Thời điểm này Tần Tiêu mới cảm giác được sinh hoạt phong phú, chân thật, cùng an tâm.
Lý Tiên Huệ cùng Tần Tiêu trò chuyện trong nhà đá, cuối cùng là cũng cởi bỏ khúc mắc cuối cùng, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều. Nhìn thấy Mặc Y đã lâu không gặp, hiện tại quan hệ với mình càng thêm thân cận, không khỏi lôi kéo tay nàng không buông, lại trò chuyện vui vẻ.
Lúc rời nhà phong tuyết, lại cùng mấy vạn đại quân ăn, mặc, ở, đi lại, trò chuyện về chiến trường Mạc Bắc thê lương cùng người Đột Quyết dã man, đàn sói hung tàn và gấu chó ngang ngược... Những chuyện này đối với Lý Tiên Huệ mà nói quả thực là hấp dẫn, nghe rất nhập thần. Nói đến Tần Tiêu phá trận xông động phòng thì nàng cười khanh khách, tiến đến bên tai Mặc Y nói ra:
- Lão công rất tuyệt chứ?
Mặc Y mặt đỏ hồng, ngượng ngùng gật đầu.
Lý Tiên Huệ che miệng cười khanh khách:
- Ta thấy mấy tỷ muội chúng ta ngươi thân thể tốt nhất... Đoán chừng nha, hì hì, lão công khẳng định yêu chết ngươi.
- Đâu có, trong lòng hắn thì Tiên nhi là thần thánh, ai cũng không thay thế được đâu.
Mặc Y cùng Lý Tiên Huệ hai người dựa vào quá chặt chẽ:
- Tiên nhi, ngươi không biết. Lão công thực thường xuyên nhắc tới ngươi. Nói tới trên đời hắn nhớ thương ai nhất vậy khẳng định là ngươi! Nhìn thấy ngươi gầy thành bộ dạng như vậy, ta cũng thương tâm gần chết, lại càng không cần nói hắn. Tiên nhi nha, ngươi đừng giày xéo chính mình, nhất định phải vui vẻ, buông bỏ những chuyện không thoải mái, hảo hảo sống có biết không? Trước kia các ngươi trải qua những chuyện sinh tử, ngươi cũng trải qua cuộc sống bình thường. Còn có chuyện gì không bỏ được chứ?
- Ân, ngươi nói đúng, cám ơn ngươi, Mặc Y.
Lý Tiên Huệ ôn nhu cười nói:
- Trước kia là ta hồ đồ, chính mình để tâm vào chuyện vụn vặt... Ồ, chúng ta trò chuyện cả buổi, lão công đi đâu rồi?
Mặc Y cũng nghi hoặc nhìn chung quanh.
- Đúng rồi, hình như không có ở đây. Chắc là mệt mỏi, trở về phòng ngủ rồi.
Lý Tiên Huệ nghĩ lại:
- Chắc chắn là không. Hắn lúc này đang cao hứng, không chừng ôm Ngọc Hoàn đi thăm những tiểu thiếp Đặc chủng doanh đây mà.
- Ai nha. Là những quả phụ a!
Mặc Y cười nói:
- Thật sự có đủ khổ, nam nhân của mình không biết bao lâu mới về.
- Chuyện này ta cũng nhớ kỹ. Quay đầu lại ta nói với lão công. Sau khi quay về Trường An thì những người của Đặc chủng doanh cũng nên thay phiên thả ra ngoài một chút. Nhiều không dễ dàng nha, bọn họ đi theo ta vào nam ra bắc, vào sinh ra tử chỉ đợi nghỉ sau đó quay về sơn trang một thời gian. Chúng ta ở đây sơn cảnh hữu tình không tồi. Dù sao chi tiết đã có Giang Châu phủ ứng phó rồi.
Hai nữ lại tự lo trò chuyện, hoàn toàn đem Tần Tiêu ném ra sau đầu.
Tần Tiêu làm đầu bếp, trên đầu khoác một cái khăn mặt, hai con mắt thì nhìn chằm chằm vào cái hủ trên lửa, quả thực cẩn thận tỉ mỉ.
Mặt trời sắp lặn, trên bàn đã được nha hoàn và nô bộc đặt thức ăn lên. Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y đang nghi hoặc, Dương Ngọc Hoàn thì chạy nhanh về, thì làm gì thấy được Tần Tiêu?
Đúng lúc này Tần Tiêu kêu la trách móc từ phía sau đi tới, trong tay đang nâng một cái hủ có khói nóng bốc lên.
- Ăn cơm, ăn cơm nào! Canh gà cực phẩm, uống bổ thân thể nhé!
Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y lập tức cả kinh kêu lên:
- Lão công, sao ngươi biến thành bộ dáng này?
Một bộ trang phục đẹp đẽ đã tràn đầy khói lửa và dầu mỡ trong bếp. Trên đầu còn đắp một cái khăn vải, trên mặt thì đầy dầu mở làm gì ra bộ dáng Hầu Gia nha, rõ ràng là đầu bếp!
- Ah ha ha, ta đi làm nồi canh! Chuyên cho nhị vị lão bà uống. Đây là canh uống bổ âm hư. Có lợi cho thân thể.
Tần Tiêu dương dương đắc ý cười to, mở nắp hủ ra:
- Có phải rất thơm không?
Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y đều sửng sốt. Không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Tần Tiêu từ đầu đến chân, nhao nhao nở nụ cười khổ.
Một bàn mỹ vị được đưa lên, Tần Tiêu kéo hai đại mỹ nhân ngồi xuống, ôm Dương Ngọc Hoàn cùng ngồi vào bàn.
- Ăn cơm!
Ra lệnh một tiếng Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y chậm chạp cầm lấy chiếc đũa, sau đó có chút sững sờ.
Tần Tiêu cười ha hả, gắp một cái đùi lớn đưa vào trong chén của Dương Ngọc Hoàn:
- Đây là của ngươi!
- YAA.A.A.., đùi gà thơm quá, cám ơn Hầu Gia ca ca!
Tần Tiêu cầm thìa múc canh cho Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y mỗi người một chén, đưa tới trước mặt bọn họ.
- Súp ngon! Súp ngon, muốn nhân lúc còn nóng mà uống cạn!
Mặc Y lạnh nhạt cười rộ lên, tiến tới bên tai Lý Tiên Huệ thấp giọng thì thầm nói:
- Ngàn vạn đừng có bỏ qua hảo ý của lão công nhé, chúng ta ăn nhiều một chút, nhất là thân thể của ngươi còn kém, đều tự mình xuống bếp, ngươi còn không nhanh động đũa ăn nhiều một chút? Canh gà này còn ngon hơn cả ngươi nấu đấy.
Lý Tiên Huệ cắn cắn bờ môi, vành mắt đỏ lên, thập phần kiên quyết nói ra.
- Ta, ta sẽ ăn hết nó.
Một bữa cơm này Lý Tiên Huệ ăn đúng là không ít. Mặc dù không có khoa trương ăn cả con gà, nhưng mà theo lời mọi người nói Lý Tiên Huệ ăn còn nhiều hơn ba ngày qua.
Sau khi ăn xong Mặc Y thập phần thông minh mà dẫn dắt Dương Ngọc Hoàn đi hậu viện chơi, tùy ý cho Tần Tiêu đi một mình với Lý Tiên Huệ.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ liên tục đi lại trên hành lang và hòn non bộ, Lý Tiên Huệ thỉnh thoảng ợ ra vài cái, hai người lại cười.
Thời gian giống như hơn một năm trước, ấm áp và thân mật, tâm của hai người không có ngăn cách.
Ba bốn tháng bông hoa đã tỏa hương, gió đêm lạnh thổi qua, thân thể mềm mại của Lý Tiên Huệ như không xương, làm cho Tần Tiêu cảm giác mình như mềm yếu. Đi cùng với nàng hắn cảm thấy rất yên tâm.