Trương Cửu Linh trợn mắt cũng nổi giận một ít:
- Đó cùng Trương Giản Chi chư công cùng tiến thối cùng vinh nhục, thề
sống chết bảo vệ triều đình. Chung quy sống khá giả hơn hạng người bỏ
chạy giữ mạng, có thể so với phụ nhân.
Tần Tiêu đang chuẩn bị đón đầu mắng hắn một phen tiếp, ngoài cửa một người nói oang oang lên:
- Phụ nhân thì thế nào?
Nói xong một người đi vào, cư nhiên là Lý Tiên Huệ.
Trương Húc thấy hai người đã có bộ dáng khắc khẩu. Trong lòng đang kêu
khổ một trận, hiện tại thấy Lý Tiên Huệ giống như là kẻ sắp chết đuối
nắm được cọng rơm cứu mạng, không ngừng đứng dậy, chào đón, chắp tay vái dài một cái:
- Xin chào Tần phu nhân!
Trương Cửu Linh cũng thi lễ theo.
Tần Tiêu tiến lên đây đón Lý Tiên Huệ:
- Ngươi làm sao lại đến? Không phải ngủ rồi ư?
- Ngủ không được.
Lý Tiên Huệ vận luôn ôn hòa, ngày hôm nay lại còn nói cũng rất hung
hăng. Có chút tức giận đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, trực tiếp nhìn
Trương Cửu Linh ở gần:
- Trương công tử, mới vừa rồi các ngươi nói chuyện, ta hơn phân nửa đều
đã nghe được. Trương công tử luôn miệng nói phụ nhân làm sao thế nào,
sao không nói với ta. Phụ nhân trong mắt Trương công tử đến tột cùng là
cái tính tình gì?
- Cái này...
Trương Cửu Linh xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn thẳng Lý Tiên Huệ:
- Phu nhân thứ tội, Trương mỗ nhất thời lỡ lời.
- Hừ, thư sinh cổ hủ, trăm kẻ không dùng được một.
Lý Tiên Huệ cư nhiên lần đầu tiên mở miệng mắng người:
- Coi như là so sánh với phụ nhân không hề có phụ nhân, cũng là các
ngươi loại thư sinh hủ lậu luôn tự cho là đúng kỳ thực cái gì cũng làm
không được này!
Tần Tiêu suýt nữa đem cằm đánh rơi xuống mặt đất, Tiên nhi, đây là có chuyện gì? Đột nhiên phát bưu rồi!
Trương Húc hận không thể đào cái lỗ tiến vào, phiền muộn nâng má nhìn về phía một bên. Trên mặt một trận vặn vẹo.
Lý Tiên Huệ cũng không quản sắc mặt và suy nghĩ của bọn họ, như châu liên pháo nói ra:
- Ta chính là phụ nhân. Sách khẳng định không có đọc được nhiều như
Trương công tử. Thế nhưng cố sự Chư Cát Khổng Minh năm xưa tại Giang
Đông khẩu chiến quần nho vẫn là biết được. Nhớ kỹ năm đó Khổng Minh tiên sinh mắng những thư sinh kia, duy việc Hàn Mặc điêu trùng chuyên công,
thanh xuân tác phú đầu bạc nghèo khó. Dưới ngòi bút tuy có thiên ngôn,
trong lồng ngực thực không một chữ.
- Hiện tại xem ra, chính là chuyên chỉ những thư sinh tự cho mình siêu
phàm thanh cao cao ngạo như ngươi vậy! Nói đến điển tịch tổ huấn thi từ
ca phú, miệng lưỡi lưu loát không người có thể đuổi kịp. Lại hết lần này tới lần khác không có làm được chút sự tình thực tế. Người như vậy coi
như là lưu danh muôn đời thi thiên vạn kế có thể làm sao? Nhiều lắm cũng là ngu nhân tiêu khiển mà thôi.
Sắc mặt Trương Cửu Linh một trận xanh hồng tím, xấu hổ chén rượu chén rượu cúi đầu khẽ nói:
- Phu nhân...phu nhân giáo huấn đúng...
Tần Tiêu ngơ ngác nhìn Lý Tiên Huệ cùng lúc bình thường nói chuyện tựa
như hai người. Trong lòng cuồng tiếu nói: thống khoái a, chửi giỏi lắm!
Nghĩ không ra ta tùy tiện kể cố sự Tam Quốc Diễn Nghĩa cho Tiên nhi,
nàng cư nhiên có thể nhớ kỹ được như vậy. Tiếp tục, tiếp tục!
Lý Tiên Huệ không chút nào để cho Trương Cửu Linh có cơ hội thở dốc:
- Mới vừa rồi Trương công tử nói. Nếu là triều đình một lòng, cùng chư
công Trương Giản Chi cùng thế hệ. Thề sống chết làm thần khí bảo vệ Đại
Đường. Ta rất cảm động, cũng hoàn toàn tin tưởng loại ý niệm này của
công tử quyết không phải chỉ là nói cho có. Bất quá, ta đồng dạng cũng
cho rằng công tử ngu trung cổ hủ. Thử hỏi người người đều lấy cái chết
để tỏ lòng trung.
- Chết đi rồi sự tình chân chính sẽ do ai tới làm? Người trước ngã
xuống, người sau tiến lên tiếp nối người trước, mở lối cho người sau
sao? Nếu bọn họ cũng giống như ngươi vậy, không để ý phương pháp đều
chết cả, phía sau chết đi...vẫn là chết tiếp xuống phía dưới. Người chết đúng là nhiều, nhưng sự tình cụ thể còn loạn đến không có ai làm nữa!
Triều đình vẫn là triều đình kia, yêu nhân vẫn là những yêu nhân kia.
- Đám người Trương Giản Chi ta rất bội phục, thực rất trung tâm, rất có
khả năng, ngươi muốn đạt được tiêu chuẩn của bọn họ, chí ít còn cần hai
ba mươi năm công phu nữa. Thế nhưng ngươi ngẫm lại xem, nhân tài như bọn họ, Đại Đường Đại Đường mà nói quý giá cỡ nào chứ? Nếu như không để ý
phương pháp chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết cứ như vậy bị kẻ xấu tính
toán, Đại Đường, đối với vạn dân mà nói, bút tổn thất này làm sao tính
toán đây?
- Đúng rồi, bọn họ cố nhiên lưu được thanh danh một đời ở lại. Thế nhưng trên thực tế thì sao đây? Bọn họ đồ vật có giá trị nhất bỏ qua, truy
cầu danh tiếng hư vô. Trương công tử, ngươi minh bạch ý tứ trong lời ta
nói chứ?
- Minh bạch, minh bạch...
Trương Cửu Linh trên trán đổ mồ hôi lạnh từng đợt thẳng xuống:
- Phải thiêt thực, thật sự cần suy nghĩ thiết thực một chút.
Tần Tiêu Trương Húc Trương Húc còn lại là ngây ngốc đứng tại chỗ, tiếp cận trạng thái hóa đá.
Lý Tiên Huệ đưa tay tìm được cái ghế, cầm tay Tần Tiêu:
- Tướng quân nhà gia chính là người thiết thực như thế. Kỳ thực, lấy
tính tình của tướng quân kiên quyết không muốn cùng các ngươi, những văn nhân này giải thích cái gì, hắn cũng không lo lắng loại chuyện chúng
nhân dùng ngòi bút làm vũ khí, miệng lưỡi tựa kim này. Từ cổ chí kim,
phàm là làm chuyện tốt vì nước vì dân chân chính cũng không phải những
đại học hồng nho kia.
- Mà là những người thực tế đứng ở chỗ cao làm chuyện đó. Thế nhưng,
thường thường người như thế lại bị người khác hiểu lầm. Lưng đẹo một ít
tiếng xấu. Coi như là làm ra thành tích có nhiều đi nữa, cũng là khen
chê nửa nọ nửa kia. Thật sự mà nói, ta đối với Trương công tử một điểm
thành kiến cũng không có, đồng thời rất sớm cũng đã nghe nói qua tài
danh của công tử, vẫn bội phục cực kỳ.
- Chỉ là ngày hôm nay thấy công tử, thấy công tử cư nhiên cùng những văn nhân sĩ tử tự cho là thanh cao sắc mặt như nhau. Tâm trạng liền thập
phần thất vọng. Rất nhiều văn nhân chuyên công bút mực, quả thực cùng
bạo dân vô tri không có khác nhau. Trong mắt bọn họ, không phải hồng
chính là trắng, phân được tuyệt đối, không thể dựa vào tự hỏi để phán
đoán một việc ngay thẳng đúng sai.
- Mà là quen thói nước chảy bèo trôi cùng kẻ mù không có gì khác nhau.
Ngươi vẫn đang có thể tiếp tục đối với tướng quân nhà ta tâm tồn thành
kiến. Đối với phụ nhân này như ta sinh ra khúc mắc. Vật ách tắc tướng
quân nhà ta khẳng định sẽ không lưu ý, bởi vì người thực làm được việc,
thường thường đem danh tiếng thấy rất nhạt. Ta tuy là nữ lưu cũng không
ngại. Bởi vì ta lý giải phu quân của ta, ta biết hắn muốn làm gì, hắn
đang làm gì. Ta vĩnh viễn sẽ cùng hắn cùng tiến thối, cộng vinh nhục,
cũng vì phu quân như vậy mà tự hào!
Trương Cửu Linh yết hầu gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, trường thi lễ thật dài:
- Phu nhân giáo huấn cực kỳ đúng, dường như cảnh tỉnh, khiến Cửu Linh
hiểu ra. Cửu Linh ở đây bái tạ phu nhân, cũng thỉnh Tần tướng quân thứ
Cửu Linh tội vô lễ hiểu nhầm ngài!