- Mạt tướng Lý Thiệu Cố bái kiến Liêu Đông quân đại nguyên soái!
Mạt tướng phụng lệnh U Châu đại đô đốc Trương Cửu Linh, suất lĩnh ba vạn kỵ binh đến dưới trướng đại nguyên soái chờ lệnh, nhân mã đã đến, đặc
biệt đến phục lệnh!
Trong lòng Tần Tiêu nhủ thầm: Thật sự
nghiêm túc, đã thật sự xem mình là tướng quân Đại Đường đi...Sắc mặt hắn thản nhiên gật đầu:
- Mời Lý tướng quân đứng lên, chư vị tướng quân đứng lên!
Lúc này Lý Thiệu Cố cùng những người khác mới đứng dậy. Tần Tiêu mỉm
cười hớn hở bước xuống đài, kéo tay Lý Thiệu Cố đi lên đài, nhẹ giọng
nói với hắn:
- Tuy rằng vừa rồi ta ngầm đồng ý lễ tiết như
vậy, nhưng ngày sau ngươi không cần quá đa lễ. Ngươi là đại thủ lĩnh
Khiết Đan, địa vị tôn sùng, tuy rằng triều đình còn chưa phong thưởng,
nhưng ngươi cũng không cần hạ mình bái ta.
Lý Thiệu Cố cười, thấp giọng nói:
- Chúng ta đều là quân nhân, nơi này là quân đội, quân nhân có phân
chia cao thấp rõ ràng là tốt nhất. Bằng không làm sao sai sử quân lệnh
mà không bị ngăn trở? Cũng bởi vì ta là đại thủ lĩnh, mới làm gương cho
những người khác. Ở trong Liêu Đông quân, vương gia chính là thống soái
cao nhất. Chúng ta đều phải nghe ngươi, chỉ có như vậy quân lệnh mới có
thể nghiêm minh.
- Cảm ơn!
Tần Tiêu mỉm cười cảm kích, tiếp tục nói:
- Như vậy đi, tuy rằng trước mắt ngươi cùng các thủ lĩnh bộ tộc của
ngươi còn chưa nhận được triều đình phong thưởng, nhưng dù sao ta vẫn là một quận vương kiêm Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản, phong chức
tướng quân vẫn có thể làm chủ được. Ta phong ngươi làm Tả Kiêu Vệ Dực
Phủ trung lang tướng, bát bộ thủ lĩnh đều là Tả Kiêu Vệ cùng Tả Uy Vệ tả hữu lang tướng, ngoài ra các tướng quân Khiết Đan đều phong làm Dực Phủ lang tướng, ti giai, trung hậu dưới trướng Liêu Đông đạo hạnh quân đại
tổng quản. Nói rõ như vậy chính là vì thuận tiện cho mọi người rõ chức
vị cùng quyền lực của mình, không phải ý tứ của triều đình.
- Việc này đại soái làm chủ là được.
Lý Thiệu Cố nói:
- Nếu chỉ vì tước vị cùng chức quan, hôm nay chúng ta cũng không ở tại chỗ này.
Tần Tiêu cùng Lý Thiệu Cố nhìn nhau cười, trong lòng vô cùng cảm khái.
Ngày lành tháng tốt đã đến, sau khi hiến tế Tần Tiêu bắt đầu truyền đạt quân lệnh.
Một vạn năm ngàn Hổ Kỵ sư cùng một vạn năm ngàn bộ binh, có thêm ba vạn thiết kỵ Khiết Đan, tổng cộng sáu vạn nhân mã toàn bộ tập kết, bố trí
thành bảy đội ngũ.
Hơn vạn người còn lại do Thiệu Hoành thống lĩnh phụ trợ quyền đô đốc Doanh Châu Tống Khánh Lễ ở lại phòng thủ
Doanh Châu. Một vạn năm ngàn bộ binh cùng hai vạn dân phu sẽ chuyên vận
chuyển lương thảo quân nhu.
Tiền quân tiên phong Lý Vi Ấn
suất lĩnh năm ngàn thiết kỵ Khiết Đan mở đường. Tả hữu ngu hậu quân mỗi
nhóm hai ngàn kỵ do hai vị thủ lĩnh trong bát bộ Khiết Đan thống lĩnh,
tuần tiễu, tiếp ứng cùng thám báo. Tần Tiêu cùng Lý Thiệu Cố thống lĩnh
hơn ba vạn thiết kỵ trung quân thanh thế rung trời hướng phương nam đi
tới!
Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy tinh kỳ cùng
thiết kỵ bao phủ, trong lòng chấn động, vang lên một thanh âm: Đại binh
đoàn tác chiến, ta là thống soái – thật quá “đã ghiền”! Người Tân La,
gia gia đến đây!
Quân đội rời Doanh Châu một đường hướng nam, dọc theo nhánh sông phía nam Bạch Lang Thủy thẳng đến Liêu Thủy, nơi
này đều là lãnh thổ Đại Đường, đi thật thông suốt. Kỵ binh tốc độ thật
nhanh, bộ binh cùng dân phu ở phía sau chuyển lương thảo, do ngu hậu
quân giám sát cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Mấy vạn nhân mã giống như
lũ lụt Trường Giang một đường chạy chồm xuôi nam.
Ba ngày sau đại quân chỉ còn cách Yến quận thành của Liêu Thủy không đến trăm dặm.
Binh mã của Hoàn Tử Đan đi qua nơi này, cũng là chướng ngại đầu tiên hắn cần đánh chiếm. Tần Tiêu cho binh mã dừng lại hạ trại, chuẩn bị nhận
được tin tình báo của tiên phong xong sẽ thực hiện bước kế hoạch tiếp
theo. Không nghĩ ra đại quân vừa hạ trại, lập tức liền có tin tức truyền đến.
Trước soái trướng trung quân, Tần Tiêu ở soái vị, Lý
Thiệu Cố, Lý Vi Ấn cùng bát bộ thủ lĩnh với thiên tướng phó tướng Đại
Đường cùng đứng thẳng, đại kỳ tung bay. Thám báo tiên phong chạy nhanh
vào, nhảy xuống ngựa rống lớn:
- Báo đại nguyên soái! Tả bộ
tiên phong Hoàn tướng quân đêm qua Liêu Thủy, trong vòng ba ngày công
phá Đại Na Châu, Thương Nham Châu, Mài Thước Châu, Tích Lợi Châu, Lê Sơn Châu, Duyên Tân Châu, An Thị Châu, bảy châu ba mươi bốn huyện. Trảm
địch hơn vạn, dân chúng đầu hàng hơn ba vạn hộ. Hiện tả bộ tiên phong
theo chỉ thị của đại soái đang hướng Bạc Chước thành đột kích!
Trong lòng Tần Tiêu vô cùng sảng khoái: Xú tiểu tử Hoàn Tử Đan, cuối cùng không tệ lắm!
Chém liên tục bảy châu ba mươi bốn huyện, đủ uy phong!
Nhóm người Lý Thiệu Cố cũng kinh ngạc kêu lên, đều cười to.
- Tốt!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Phái ra khoái mã nói với Hoàn Tử Đan, bổn soái suất lĩnh đại quân đã
đến Liêu Thủy, lập tức bước lên lãnh thổ của Tân La. Để cho hắn cùng Lý
Tự Nghiệp gặp lại tại Bạc Chước!
- Dạ!
Ba con khoái mã chạy vội ra, nhanh chóng dứt khoát.
Đúng lúc này phía trước lại có thám báo vung nha kỳ chạy tới, trong miệng hô to:
- Báo...
Tần Tiêu nhìn tới, không khỏi cười nói:
- Là binh của Lý Tự Nghiệp! Bên kia cũng có tin tức!
Thám báo thúc ngựa chạy tới trước soái trướng, nhảy xuống quỳ một gối báo tin:
- Báo đại nguyên soái! Hữu bộ tiên phong Lý Tự Nghiệp Lý tướng quân
hành quân gấp trong ba ngày đêm, tiến mạnh hơn tám trăm dặm, đột phá Cái Mưu thành đánh vào Tân La. Trong ba ngày liên chiến mười bảy trận, chém xuống Tân Thành Châu đô đốc phủ, Liêu Thành Châu đô đốc phủ, Ca Vật
Châu đô đốc phủ, Kiến An Châu đô đốc phủ, Nam Tô Châu, Mộc Để Châu, Cái
Mưu Châu, ba phủ tam châu bốn mươi sáu huyện, chém địch hơn vạn, tù binh dân chúng hơn bốn vạn hộ! Hiện hữu bộ tiên phong đang hướng Áp Lục Thủy tiến tới, mục tiêu trực chỉ Bạc Chước thành!
Tin tức vừa báo, mọi người nhất thời hô to lên. Mặc dù dùng tiếng Khiết Đan, nhưng Tần Tiêu nghe hiểu được.
- Trời ạ, bộ binh ba ngày đột kích tám trăm dặm!
- Ba ngày đánh xuống ba phủ ba châu bốn mươi sáu huyện, năm ngàn người chém vạn địch quân!
- Lý Tự Nghiệp thật là một kẻ điên! Quân đội của hắn di chuyển nhanh như chớp!
Tần Tiêu nghe trong tai, trong lòng tự hào, trên mặt mỉm cười phất tay nói:
- Truyền lệnh đội ngũ của Lý Tự Nghiệp, liên tục đột kích nhiều ngày
như vậy có thể hoãn một chút. Sau khi đến Bạc Chước hội tụ cùng đội ngũ
của Hoàn Tử Đan, hắn làm chủ tướng, Hoàn Tử Đan làm phó tướng. Nói cho
hắn biết bổn soái suất lĩnh sáu vạn đại quân đang vượt Liêu Thủy đến
lãnh thổ Tân La, tiếp ứng bọn họ.
- Dạ!
Thám báo nhảy lên ngựa phóng đi.
Tần Tiêu vui vẻ thở ra một hơi, đứng thẳng dậy. Các tướng quân đứng bên cạnh đều vỗ tay chúc mừng.
Lý Thiệu Cố tấm tắc lắc đầu, chỉ nói hai chữ:
- Lợi hại!
- Không có gì!
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Những phủ đô đốc dưới trướng An Đông đô hộ phủ, châu huyện, mặc dù có kỳ danh nhưng không có thành trì, chỉ phân tán dân chúng ở lại, dễ dàng tấn công. Người Tân La đem phòng tuyến kéo dài như thế, tự nhiên dễ
dàng bị chúng ta tiêu diệt từng bộ phận.