Mặc Y ngồi trên Tuyết Hoa mã, cực kỳ lưu luyến nhìn chằm chằm Tử Địch, cùng nàng ôm Tam Đầu, Tứ Đầu, cắn răng quay đầu.
Tần Tiêu nhấc cương ngựa, Đạm Kim mã kiêu ngạo lẫn hưng phấn dựng lên, tiếng hí vang rền!
Đại Đầu hưng phấn kêu to:
- A gia thật giỏi! Tạm biệt a cha, nhất định phải bảo trọng. Con cùng đệ đệ muội muội nhất định sẽ nghe lời của mẫu thân!
- Giá!
Tần Tiêu vung lên roi ngựa, dẫn đầu chạy đi.
Hắn không muốn để người nhà chứng kiến trên mặt mình cũng đã rơi xuống nước mắt.
Gió lớn quất vào mặt, nước mắt nhanh chóng bay hơi. Trong lòng Tần Tiêu dâng lên một cỗ phiền muộn dày đặc không cách nào phai nhạt.
Mặc Y, Thạch Thu Giản cùng Kim Lương Phương theo sát phía sau, bốn con
ngựa chạy ra cửa thôn, đi về hướng bắc. Hương thân trong thôn hôm nay
đều có chút kinh hãi, nguyên lai Tần đại thiện nhân đại khí rộng rãi,
hào sảng thẳng thắn lại là một vị tướng quân!
Gót sắt giẫm bụi gai, ngựa phi hướng đông bắc.
Tình cảnh này làm Tần Tiêu không khỏi nghĩ đến ngày tuyết rơi mấy năm
về trước. Ngày nào đó, bản thân hắn mang theo ba mươi lăm kỵ hướng quan
nội kinh thành mà đi.
Thời gian trôi qua, hôm nay lại có một màn tương tự xuất hiện, không thể không làm kẻ khác cảm khái.
Mặc Y mặc một thân trường bào màu đen cùng áo tơi, mái tóc buộc cao, có vẻ càng thêm gọn gàng tiêu sái. Tần Tiêu giao Thuần Quân kiếm cho nàng, thói quen sử dụng Hỏa Trúc Xà Nhi kiếm dài nhỏ không thích hợp sử dụng
trong quân. Tay nàng luôn vuốt ve chuôi kiếm, ánh mắt nhìn nam nhân áo
bào tung bay trước mắt, trong lòng tràn ngập nỗi tự hào cùng may mắn.
Một đường xuyên châu
vượt huyện, vượt Động Đình, qua Trường Giang, nhập Tần Hoài, chuyển Hà
Nam, rốt cục nhìn thấy được Hoàng Hà.
Mọi người dừng ngựa tại bờ sông mênh mông. Suốt hai tháng thời gian ngày đi đêm nghỉ, không
khỏi đều có chút thổn thức cùng cảm khái.
Tần Tiêu không tự
chủ được quay đầu nhìn lại, nhưng gia đình đã cách xa ngàn dặm, làm sao
có thể nhìn thấy? Bất quá dù cho thiên nhai cách trở, Tần Tiêu vẫn có
thể cảm nhận được khí tức của bọn họ, giống như hiện tại đang ở bên
người hắn. Hắn nhắm mắt lại, từng khuôn mặt tươi cười hiện lên thật rõ
ràng, giọng nói cùng vẻ mặt tươi vui như đang ở bên cạnh.
Kim Lương Phượng híp mắt lại nhìn dòng Hoàng Hà cuồn cuộn, thản nhiên nói:
- Qua Hoàng Hà chính là Ký Châu. Địa phương đại soái ước định chính là nơi đó đi?
- Phải.
Tần Tiêu gật gật đầu, vỗ cổ Đạm Kim mã:
- Từ Trường An xuất phát gần hơn so với chúng ta nhiều. Phỏng chừng bọn họ đang ở trong thành Ký Châu chờ chúng ta. Nước sông nơi này không
chảy xiết, hẳn là có bến tàu, chúng ta tìm thuyền qua sông.
Thạch Thu Giản nói:
- Đại soái không đồng ý quấy nhiễu quan viên địa phương, nhưng loại
chuyện cần qua sông gọi bọn họ làm cũng không sao đi? Từ xưa tới nay
muốn vượt sông Hoàng Hà thật sự không dễ dàng, nếu có thuyền do quan phủ an bài sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tần Tiêu nhìn nhìn dòng Hoàng Hà cuối xuân, gật gật đầu nói:
- Cũng được. Ngươi đi tới Vận Châu phủ thứ sử nói rõ ý định của chúng
ta. Gọi bọn họ cũng không cần làm ra lễ nghi nghênh đón, an bài thuyền
cho chúng ta qua sông là được.
- Dạ!
Thạch Thu Giản ôm quyền đáp, đang chuẩn bị thúc ngựa rời đi, Tần Tiêu lại đột nhiên lên tiếng gọi lại:
- Khoan đã!
Trên sông Hoàng Hà, một con thuyền quân đội lớn đang rẽ sóng đi tới. Trên đầu thuyền vài người mặc giáp trụ đang đứng thẳng.
Một mặt đại kỳ đón gió phấp phới, phần phật tung bay!
Tuy rằng Tần Tiêu nhìn không rõ khuôn mặt người trên thuyền cùng đại
kỳ, nhưng theo bản năng cảm giác, hắn cảm thấy đại kỳ vô cùng quen
thuộc!
Đại kỳ vàng óng, không phải là Hoàng Long Phụ Đồ kỳ trong quân thường dùng sao?
Trong lòng Tần Tiêu khẽ run, có chút kích động lên:
- Là bọn họ sao?
Bốn người dừng ngựa cùng nhìn ra sông, khi thuyền đến gần, là một chiếc quân thuyền đại khí hùng vĩ, trên boong có mười mấy người đang đứng.
Đến gần liền thấy được rõ ràng!
Tần Tiêu không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào lên:
- Thật sự là bọn họ! Hoàn Tử Đan, Lý Giai Lạc, còn có La Vũ Phong tay
cầm soái kỳ đang đứng phía trước! Sau lưng ba người bọn họ còn có mười
lăm hán tử cùng đứng thành hàng, đây không phải là các tướng sĩ trong
đặc chủng doanh mà Tần Tiêu mang đi ra sao?
La Vũ Phong từ xa xa nhìn thấy người trên bờ, không khỏi kích động, sắc mặt nghiêm túc
động thân đứng thẳng, hai tay giơ cao đại kỳ, lớn tiếng nói:
- Cung nghênh đại nguyên soái!
Đám người Hoàn Tử Đan cùng vung áo bào, quỳ một gối trên boong thuyền cùng lớn tiếng hô lên:
- Cung nghênh đại nguyên soái!
Tần Tiêu xoay người nhảy xuống ngựa, đứng bên bờ sông ôm quyền đáp lễ:
- Các vị hảo huynh đệ, đã lâu không gặp! Không cần đa lễ!
Thuyền lớn cập bờ, Tần Tiêu lúc này mới nhìn thấy được soái kỳ thêu chữ “Khâm mệnh đại nguyên soái, Tần”!
Một chữ Tần đỏ đậm, chói mắt lóa sáng! Trên lá cờ thêu ngũ trảo kim long bay vút lên trời.
Bất đồng với quân kỳ trong dĩ vãng, trên soái kỳ bình thường thêu kim
long chỉ có tam trảo, mà cờ của khâm mệnh đại nguyên soái được dùng ngũ
trảo kim long chuyên dụng của hoàng đế! Điều này cũng có dấu hiệu, Tần
Tiêu có được quyền tùy thời chém trước tâu sau, quyền lợi nắm giữ quyền
sinh sát trong tay, những nơi soái kỳ xuất hiện giống như hoàng đế thân
lâm.
Các tướng quân bước lên ván thuyền đồng loạt bước lên bờ, lại cùng nhau quỳ một gối:
- Cung nghênh đại nguyên soái!
Tần Tiêu tiến tới đem Lý Giai Lạc cùng Hoàn Tử Đan kéo lên, nhìn họ khoan khoái cười nói:
- Tốt! Không thể tưởng được cách nhau ba năm, chúng ta có một ngày lại ở chung một chỗ! Lần này chúng ta cần thúc ngựa biên cương, vì nước kiến
lập công huân!
Tần Tiêu nhìn qua mười lăm huynh đệ đặc chủng
doanh, hiện tại họ đều đã là tướng quân thiên binh ngũ phẩm. Tuy rằng đã lên chức không còn như ngày xưa, nhưng trên mặt bọn họ vẫn tràn đầy
thần sắc khiêm cung cùng kính phục như năm đó, nhìn Tần Tiêu với vẻ mặt
cười vui.
Lý Giai Lạc kích động nói:
- Đại nguyên
soái, ý nguyện lớn nhất suốt đời ty chức chính là có một ngày có thể
cùng đại nguyên soái cùng nhau ra trận giết địch! Hiện giờ tâm nguyện
được đền bù, cuộc đời này quả thật không uổng!
- Giai Lạc huynh, ngươi thật sự là quá khách khí! Lần này đi U Châu, còn phải nhờ vào ngươi ủng hộ thật nhiều!
Tần Tiêu lớn tiếng cười to. Lý Giai Lạc cũng cười lớn, nói:
- Ty chức sống tại đông bắc, hiểu tình hình nơi đó, cũng xem như quen
thuộc. Nếu đại nguyên soái có chỗ nào dùng tới ty chức cứ mở miệng, nếu
đã có lệnh, muôn lần chết không chối từ!
- Ai, đều là huynh đệ, đừng nói nghiêm trọng như vậy!
Tần Tiêu cười cười, sau đó quay đầu nhìn qua Hoàn Tử Đan.
Tiểu tử này, thân thể đã rắn chắc như tấm sắt, nhìn qua không chút dư
thừa. Trên gương mặt màu đồng cổ lộ ra vẻ cương nghị cùng oai hùng. Mấy
năm trước nhìn hắn chỉ là một tiểu tử nghé con ngây ngô, hiện tại đã là
nhân tài đại tướng hạng nhất hạng nhì. Thân là thiên binh thừa của Thiên Binh Giám, mỗi ngày mang theo binh sĩ huấn luyện, bản lĩnh đương nhiên
cũng tăng mạnh tiến triển. Ngoài ra trên người hắn cũng truyền thừa vẻ
yên lặng nội liễm của Tần Tiêu, đây là tố chất nhất định của bộ đội đặc
chủng.