Nếu không phải bởi vì ngựa quá ít, hắn còn muốn một lần huẫn
luyện hai vạn người. Thứ hai, dựng lên tác dụng gương mẫu, làm trên dưới toàn quân nổi lên làn sóng huấn luyện khẩn trương. Trung quân hổ kỵ
tướng sĩ mỗi người một tháng bổng lộc nhiều hơn trăm văn tiền, trong cơm nước cũng được chiếu cố ưu tiên. Hơn nữa mỗi tháng sẽ tiến hành thi đấu luyện binh đào thải Hổ Kỵ sư, mười hai vạn người cùng nhau tham gia, so tài cưỡi ngựa bắn cung. Đến lúc đó, mỗi đội ( năm mươi người) mỗi lần
đào thải năm người, do người được chọn lựa thay thế. Hơn nữa trong thi
đấu luyện binh đào thải lấy đội làm đơn vị, đội có thành tích dẫn đầu
cũng sẽ được đãi ngộ ban thưởng.
Có tấm gương, có cạnh tranh, có
ban thưởng, có trừng phạt, có cảm giác vinh nhục, các tướng sĩ nhất thời đều có động lực. Trong nhất thời trong Liêu Đông quân nhấc lên một cơn
sóng triều nóng nảy về so đấu huấn luyện, mỗi người lấy việc được gia
nhập trung quân Hổ Kỵ sư làm vẻ vang. Hơn nữa trung quân Hổ Kỵ có tới
vạn người, chia thành hai trăm đội, mỗi đội đều có một tướng sĩ Thiên
Binh Giám làm đội phó chỉ đạo huấn luyện chuyên môn. Thiên Binh Giám
tượng trưng cho cơ cấu quân nhân Đại Đường cấp bậc cao nhất, là địa
phương mà vô số người tha thiết ước mơ gia nhập. Thiên Binh – dấu hiệu
cho vinh dự cùng thực lực! Có những vị này làm “giáo quan”, sĩ khí trung quân Hổ Kỵ sư tăng cao chưa từng có, chất lượng huấn luyện đề cao thật
lớn.
Đã là giữa hè, mặt trời chói chang chiếu sáng giáo trường,
khói trắng bốc cao, sóng nhiệt cuồn cuộn. Tần Tiêu để trần cánh tay,
phơi nắng đến thân thể đen thui tỏa sáng, mồ hôi rơi như mưa, ở trên
giáo trường tự mình chỉ đạo giám sát trung quân huấn luyện. Vạn dũng sĩ
thúc ngựa lớn tiếng la hét lao nhanh bắn tên. Người của Thiên Binh Giám
đối với loại trình tự huấn luyện này đã sớm xem như bữa điểm tâm. Sau
một trận huấn luyện, hô hấp bình thường, thần sắc hờ hững, làm những tân binh viên đều giật nảy mình. Đồng thời huấn luyện Hổ Kỵ sư bất kể là
trên thể lực hay kỹ xảo đều bắt chước phương thức huấn luyện của một ít
Thiên Binh Giám.
Có thể nói loại trình tự huấn luyện này đối với
tân binh mà nói là “tàn khốc”, nhưng lại rất có hứng khởi. Nghĩ tới trên người mình gánh vác lên quầng sáng vinh quang, các tướng sĩ cắn răng
kiên trì. Đem ý chí cùng khí lực luyện thành cứng như sắt thép, ương
ngạnh cùng rắn chắc.
Mặt trời chói chang chiếu lên người, khiến
làn da nóng rát. Toàn thân Tần Tiêu như đẫm nước, vừa uống nước xong lập tức hóa thành mồ hôi tuôn chảy, bốc hơi trong không khí hoặc chảy xuôi
dưới đất. Hắn đứng trên đài điểm tướng nhìn ra đại giáo trường xa xa,
cảm thấy thật hài lòng. Đưa tay lau mặt, mặt đầy bụi đen. Địa phương hắn đang đứng đã biến thành vũng nước đọng, mồ hôi ướt đẫm.
Ngay lúc vừa rồi hắn cưỡi ngựa tự mình diễn luyện kỹ xảo bắn cung cùng chém
giết. Các tướng sĩ tận mắt chứng kiến thật sự thỏa thích, trong lòng
nhất thời cỗ nhiệt tình huấn luyện liền tăng vọt. Dưới ánh mặt trời chói chang, những huynh đệ không sợ chết không sợ khổ đều liều mạng tập
luyện, chỉ sợ tới cuối tháng khi đại luyện binh so đấu mình sẽ bị loại
bỏ.
Tần Tiêu quan sát một lát hài lòng cười rộ lên. Hắn uống một
chén nước, chuẩn bị đi xuống sàn vật tự mình chỉ đạo huấn luyện. Vừa vặn lúc này Kim Lương Phượng đi tới gọi hắn.
Thời tiết nóng bức như
thế, Kim Lương Phượng vẫn thần thái sáng láng, tiêu sái tự nhiên. Nhìn
không ra bộ dạng hắn có chút nóng nảy khó chịu. Tâm tình của hắn hôm nay có vẻ không tệ, trong tay cầm một quyển sổ con nhìn Tần Tiêu cười.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Thượng biểu của ta đã trả về sao? Ngươi cứ nói đi, là tin tức tốt lành hay tin xấu.
Kim Lương Phượng cười nói:
- Tự nhiên là tin tốt lành.
- Vậy thì không cần xem.
Tâm tình Tần Tiêu thật sảng khoái, xem ra vị huynh đệ hoàng đế vẫn thật trượng nghĩa, cầu được ước thấy ah.
Kim Lương Phượng nói:
- Nhưng Quân Cơ Xứ có nhắc nhở một câu phía sau: hoàng đế hủy bỏ kế hoạch thi công hành cung Phù Dung Viên.
- Nga?
Tần Tiêu hơi có chút giật mình:
- Việc này có quan hệ gì với ta? Lấy thượng biểu cho ta xem.
Xem lại một lần lời phúc đáp trong thượng biểu, trong lòng Tần Tiêu thầm
suy nghĩ: Xem ra hoàng đế rất hi vọng chứng kiến tin chiến thắng. Lần
trước hắn thúc giục Tiết Nột tiến binh, kết quả biến thành thảm bại.
Hiện tại hắn hấp thu giáo huấn, không thúc giục ta…người Quân Cơ Xứ biết tâm tư hoàng đế nên ám chỉ ta nên gởi tin chiến thắng sao?
Kim Lương Phượng khẽ cười nói:
- Đại soái có kế hoạch gì không?
- Kế hoạch? Tạm thời không có.
Tần Tiêu đem thượng biểu đưa cho Kim Lương Phượng, lau mồ hôi trên mặt nói:
- Trước mắt ta chỉ muốn huấn luyện tốt Hổ Kỵ sư, tạo xong trang bị, bộ
đội tập luyện cho tốt. Ngoài ra chưa có kế hoạch gì. Có lẽ nửa năm, có
lẽ ba năm năm năm. Trước khi huấn luyện tốt bộ đội, ta không có ý định
tiến binh.
- Làm vậy không tốt đi?
Kim Lương Phượng nói:
- Đại soái chẳng lẽ không nhìn ra hoàng đế đang nóng vội muốn nhìn thấy
thắng lợi sao? Có thể tưởng tượng tiêu phí tiền bạc cho đại soái không
chút chừng mực như vậy, áp lực của hắn cũng thật lớn. Dù sao đây là hành động quân sự trọng đại hạng nhất kể từ khi hắn đăng cơ cho tới nay. Nếu hao tiền vốn nhân lực nhiều như vậy mà vẫn không thể có tin tốt lành,
ta phỏng chừng trong triều đình sẽ có ngôn luận mặt trái truyền tới.
Tần Tiêu nhếch môi, người ngạo nghễ:
- Đám triều thần vô tri không kiến thức kia, không biết nỗi khổ khi hành
quân đánh giặc bên ngoài. Bọn hắn muốn nói như thế nào cứ mặc kệ bọn hắn đi thôi. Ta chỉ làm việc theo kế hoạch của ta. Chỉ vì trước mắt hiếu
chiến muốn lập công, ta sẽ không làm. Ta không muốn bất kỳ một gã tướng
sĩ nào làm ra hi sinh vô ích. Cho dù có một ngày hoàng đế thật sự ngồi
không yên muốn hạ chỉ thúc giục ta xuất binh, ta vẫn chỉ dựa theo tình
thế thực tế mà làm chuyện ta nên làm. Nếu muốn vì vinh nhục tiền đồ của
một mình ta đi hi sinh tính mạng của mười mấy vạn tướng sĩ, ta không làm được. Nhưng ta tin tưởng hoàng đế chắc chắn sẽ không làm như vậy. Tuy
rằng hắn không hiểu nhiều về quân sự, nhưng hắn hiểu biết ta. Ta chưa
bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, cũng chưa bao giờ làm chuyện
lấy lòng mọi người.
Kim Lương Phượng hơi lắc đầu:
- Đại
soái, xin thứ cho ty chức nói thẳng. Đại soái đem trọn cả tồn vong của
Liêu Đông quân đều ký thác vào lòng tín nhiệm cùng hiểu biết giữa ngươi
cùng hoàng đế…làm vậy có phải rất không ổn định không?
Tần Tiêu mỉm cười, như có thâm ý nhìn Kim Lương Phượng:
- Có câu nói, làm dâu trăm họ, ta đương nhiên không thể đón ý gió hùa đi
theo ý tưởng của mọi người. Tướng ở bên ngoài, quân mạng trên hết, ta
cần gì phải rỗi rảnh đi suy đoán nhiều như vậy? Có tín nhiệm của hoàng
đế, vẫn còn chưa đủ sao? Trước mắt Liêu Đông quân cần thứ gì, ta làm
nguyên soái cầm binh chẳng lẽ không rõ ràng nhất hay sao?
Kim Lương Phượng chỉ cười thật sâu kín khó lường, im lặng không nói.
Tần Tiêu biết hắn ám chỉ điều gì, khẽ cười nói: