Tần Tiêu hơi cau mày, chứng
kiến khóe miệng ngô Tiên nhi có vết máu tuôn ra, trong lòng mới hiểu
được nàng sớm đã bị cắt mất đầu lưỡi!
Xem ra, Lý Trọng Tuấn sớm sớm đã có một ít động tác, chính là sợ những
người này đến quan tòa khóc lóc om sòm, kể một ít lời không nên nói.
Tần Tiêu cũng không hề nói nhảm, hắn sang sảng nói:
- Phạm Phụ Ngô Tiên Nhi, làm con gái của chủ phạm Ngô Hưng Quốc cùng cha cấu kết ý muốn mưu phản. Càng lợi dụng Dịch Dung Thuật loại giang hồ
trá thuật giả trang Vĩnh Thái quận chúa đã qua đời lường gạt thiên hạ, sinh sự bịa đặt ý đồ giá họa Lý Gia Vương Thân, dụng tâm cực kỳ ác độc, quả thực tội không thể xá! Phát hiện chứng cớ vô cùng xác thực không
tha. Lôi ra ngoài! Chém!
Ngô Tiên nhi trợn trừng mắt, hướng về phía Tần Tiêu nhổ ra một búng máu, trong ánh mắt tràn đầy oán độc, không cam lòng, phẫn nộ cùng tuyệt
vọng.
Lý Trọng Tuấn liếc Tần Tiêu, vẻ mặt mỉm cười âm thầm hướng hắn dựng thẳng ngón tay cái, thấp giọng nói:
- Cao minh!
Mà nhìn ngô Tiên nhi bị bắt đi ra ngoài, trong lòng của Tần Tiêu đột
nhiên sinh ra rất nhiều cảm khái . Hồi tưởng lại từng màn cùng nàng lục
đục so dũng khí đấu trí, cảm giác trong lòng, hơi có chút phức tạp khó
tả.
Kế tiếp, bị dẫn tới chính là Đại Tiểu Thủ Lĩnh sát thủ Chu Đại Thông cùng Hỏa Phượng, đồng dạng bị phán "Trảm lập quyết ".
Mặc Y cùng Tử Địch thân là thành viên của Hỏa Phượng cũng quỳ đến trước
đường. Bất đồng là lúc này tay chân đều không có đeo xiềng xích, quần áo trên người cũng rất sạch sẽ. Kỳ thật ngày hôm qua các nàng căn bản
không có bị bắt, Lý Trọng Tuấn sớm nhận thức Mặc Y, biết rõ nàng cùng
Tần Tiêu quan hệ "Mật thiết ", hơn nữa Tần Tiêu cũng chào hỏi hắn nói
các nàng là công thần lần này kích phá Hỏa Phượng, vì vậy lấy lễ để đối
đãi. Chỉ có điều vì dấu tai mắt của mọi người, hiện tại như đi ngang sân khấu mà thôi.
Nhị nữ quỳ gối trước đường cúi thấp đầu.
Tần Tiêu sang sảng tuyên:
- Mặc Y, Tử Địch, tỷ muội hai người nguyên là phụ thuộc nghịch đảng Hỏa
Phượng, nguyên bổn không thể khoan dung. Nhưng niệm tình không phạm phải đại ác, lại lạc đường biết quay đầu lập lại trật tự, trợ bổn quan kích
phá Hỏa Phượng lập nhiều đại công. Thưởng phạt tương đương, đặc xá vô
tội.
Tỷ muội hai người cùng đồng thanh hô to:
- Tạ khâm sai đại nhân!
Tần Tiêu mỉm cười:
- Đứng lên đi, xuống dưới hảo hảo dưỡng thương.
Vừa đứng dậy, Tử Địch đã đảo đảo đôi mắt, nàng lại quỳ xuống:
- Khâm sai đại nhân, dân nữ có chuyện muốn nói.
- Nói đi.
Tần Tiêu cười.
Tử Địch tựa hồ còn cười trộm vài tiếng, nàng nói:
- Tỷ muội hai người chúng ta chịu an đức của đại nhân, không thể báo
đáp, nguyện làm nô tỳ hầu hạ đại nhân cả đời. Đại nhân nhất định phải
đáp ứng!
Tần Tiêu trợn tròn đôi mắt cười khổ, hạ giọng:
- Nha đầu kia, sao lại nói chuyện này trên công đường, còn không mau xuống dưới!
Tử Địch nhẹ giọng nói nhỏ:
- Ta chính là muốn cho tất cả mọi người nghe thấy! Bằng không thì ngươi nhất định sẽ chống chế!
Lý Trọng Tuấn bên cạnh nghe xong ngắt lời Tần Tiêu, cười to nói:
- Ai, khâm sai đại nhân thật đúng là không hiểu phong tình, loại yêu cầu này sao có thể cự tuyệt! Ngươi đã đáp ứng! Ngày khác đến kinh đô, nếu
có nhàn rỗi cũng có thể mang theo tỷ muội này tới vương phủ ta chơi.
Trong lòng Tần Tiêu mồ hôi lạnh chảy ròng: Hay cho Lý Trọng Tuấn vô sỉ
dâm đãng. Trên công đường vạn chúng nhìn trừng trừng cũng đùa nghịch.
Tần Tiêu khoát khoát tay:
- Được rồi, ta đáp ứng rồi, các ngươi nhanh xuống dưới!
Tử Địch vui mừng đứng dậy, kéo lấy Mặc Y nhanh tay bước đi.
Tần Tiêu chứng kiến khuôn mặt của Mặc Y đã hồng lên, hiển nhiên nàng
cũng bị Tử Địch quậy phá làm cho có chút khó chịu. Nhưng từ ánh mắt của
nàng, Tần Tiêu lại phảng phất đọc được cảm giác ôn nhu và ngượng ngùng.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi yên lặng rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, thấp giọng cười mắng:
- Còn nói không có diễm phúc!
Tần Tiêu giả bộ như không có nghe được, vội ho một tiếng, chợt vỗ mộc kinh đường:
- Mang Đỗ Ân, Vương Tứ, Lưu Nhất Hải, Lưu Đại Long và một trăm bốn mươi bảy tên tòng phạm lên đây.
Những người này đều là quan viên các nơi Giang Nam, Tần Tiêu dựa theo
ghi chép của Thủy Nhạc Sách thì biết những người này đều là mật chúc
đáng tin của Hỏa Phượng, không giống với quan viên Hỏa Phượng khác bị ép gia nhập. Tần Tiêu tối hôm qua đột thẩm những người này một phen làm rõ sự tình.
Những người này thời điểm bị áp đến, miệng đều bị vải bịt lại, toàn thân trói gô, trên người hoặc nhiều hoặc ít mang theo một ít tổn thương.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cười lạnh: thật thương hại những đám này,
gặp được ta coi như các ngươi không may. Trời đưa đất đẩy làm sao mà
những chứng cớ kia rơi vào trong tay của ta? Không phải như vậy, cho dù
Hỏa Phượng sớm muộn tất bại, một số người trong các ngươi lại có thể
chơi ve sầu thoát xác nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật!
- Trảm lập quyết!
Ba chữ vừa ra, một trăm bốn mươi bảy đầu lâu bay lên. Kể cả hôm qua quan viên theo bọn phản nghịch bị nạn binh hoả, nhân số nhiều đến hơn ba
trăm người!
Hơn nữa già trẻ tôn thất gia tộc những người này cũng tuyệt đối không có khả năng hy vọng sống sót.
Trong lòng Tần Tiêu thở dài, lần này ta xem như có tiếng tại Giang Nam rồi!
Tích! tí tách! Giọt mưa rơi bên ngoài cửa sổ khiến trong lòng của Tần
Tiêu không khỏi có chút khó chịu, đột nhiên hắn có cảm giác mưa dầm ở
Giang Nam, thật sự rất đáng ghét.
Hắn đã bỏ một mình Lý Tiên Huệ ở tại một sơn thôn đã hai ngày hai đêm
rồi, cũng không biết tình huống hiện giờ của nàng ra sao. Hai ngày này
Lý Trọng Tuấn tuy rằng một mực không có tìm hắn nhắc tới việc này, nhưng Tần Tiêu nhiều lần từ trong ánh mắt của hắn đọc được một chút tin tức,
đó chính là hai ngày nay Lý Trọng Tuấn cũng một mực suy nghĩ vấn đề này.
Tần Tiêu im im lặng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, cố gắng điều chỉnh
dòng suy nghĩ của mình, không cho nó loạn, trong lòng tự hỏi một phương
pháp xử lý thích đáng hoàn mỹ để giải quyết chuyện này.
Để cho hắn cảm thấy hơi có chút sợ hãi chính là tâm tư trước đó hắn phải cứu Lý Tiên Huệ, một là xuất phát từ "Nhiệm vụ " cần; hai là đối với
nàng có chút thương cảm cùng kính nể. Nhưng bây giờ, mỗi khi nghĩ đến Lý Tiên Huệ, nghĩ đến trong hồ nước Bành Lễ Bành Lễ lạnh như băng đêm hôm
đó, nhìn gương mặt tái nhợt và điềm tĩnh của nàng, trong lòng Tần Tiêu
không khỏi cảm thấy cay mũi và đau lòng.
Phảng phất có một thanh âm trong lòng Tần Tiêu vang lên: ngươi có tư tâm rồi.
Tần Tiêu nhếch miệng cười, hắn cười lạnh nhìn bên ngoài cửa sổ, lầm bầm
lầu bầu giống như nói một mình: Lão tử cũng không phải thánh nhân, làm người không vì mình thì trời tru đất diệt, tư tâm không đúng sao? Trong nháy mắt giết ngàn người thì như thế nào? Một nữ nhân cũng không giữ
được, còn lăn lộn giang hồ làm gì? Đó có khác gì đám hèn nhát đâu.
Vừa trách móc xong, Tần Tiêu trộm nghe ngoài phòng hành lang gấp khúc
bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Tần Tiêu vội vàng im lặng, hắn nhịn không được cười nhạo chính mình thiếu kiên nhẫn.