Mấy tướng sĩ Đặc chủng doanh hôm nay đều đổi thiết giáp hằng ngày, mỗi
người mặc áo giáp chỉnh tề, tinh thần vô cùng phấn chấn, cưỡi tuấn mã
xếp thành đội hình, đi theo Tần Tiêu ra khỏi nhà, đi về phía hoàng cung. Tử Địch đứng ở đại môn nhìn theo bóng lưng của bọn họ, buồn bực ném một câu:
- Đúng là đồ bại gia chi tử, tiêu tiền như nước mà!
Trải qua nguyên ngày hôm qua chỉnh đốn và xử lý, hoàng thành lại khôi
phục vẻ chỉnh tề cùng trang nghiêm nhưng không kém phần hào phóng khi
xưa, chỉ là vẫn mơ hồ lộ ra một cỗ không khí nặng nề đầy áp lực, trên
mặt mỗi viên quan đều bao phủ một tầng mây đen, trong nụ cười đều mang
theo vẻ cứng nhắc và sợ hãi.
Lúc Tần Tiêu dẫn theo tướng sĩ Đặc chủng doanh nghênh ngang đi vào thì
có rất nhiều quan viên đang vội vã ‘đi làm’ đều tự giác đứng sang một
bên nhường đường, mấy người có quen biết còn chắp tay hành lễ chào hỏi:
- Tần tướng quân sớm!
Tần Tiêu mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng lắm, phô trương như vậy,
tổng cho người ta cảm giác như một loại tiểu nhân đắc chí đi rêu rao
khắp nơi, chẳng khác nào hành vi của Võ Ý Tông trước kia, vì vậy liền
nói với Vạn Lôi:
- Huynh đệ, ngày mai không cần huynh đệ đi theo hộ vệ cho ta, làm vậy thì quá mức phô trương, không được ổn cho lắm.
Vạn Lôi đĩnh đạc nói:
- Làm thế này thì có gì sai? Lấy danh vọng cùng thân phận của đại soái
bây giờ, có ba mươi thiết giáp hộ vệ cũng là chuyện bình thường! Nói
không chừng sau khi thái tử đăng cơ còn phong người làm vương công,
thưởng cả đội xa giá cơ!
- Đừng có nói bậy!
Tần Tiêu nói:
- Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, vẫn là đừng nên gây chuyện nhiều mới đúng.
Đến Vệ soái phủ, Lý Tự Nghiệp cùng với Điền Trân đang thao luyện cho
binh sĩ, thấy Tần Tiêu tới liền nhất tề quỳ hối hô to một tiếng đại soái theo thường lệ. Tần Tiêu khoát tay ý bảo bọn họ cứ tiếp tục thao luyện, sau đó đi vào trong Vệ soái phủ.
Vừa mới vào trong phủ, đập vào mắt hắn chính là nhìn thấy trên bàn của mình chất đống đủ thứ đồ, Tần Tiêu nghi hoặc hỏi:
- Mấy thứ này là gì đây?
Điền Trân tiến lên một bước:
- Đại soái, đây là bái thiếp.
- Bái thiếp?
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Của ai?
- Rất nhiều người! Đưa tới đầu tiên là của các đại soái, phó soái và
tướng quân của mấy soái phủ khác trong đông cung, còn có tả hữu xuân
phường, chiêm sự phủ, ngay cả bái thiếp mời tới nhà riêng cũng có.
- A. Có ý tứ.
Tần Tiêu đi tới bên cạnh bàn, thuận tay cầm một cái lên nhìn: Thái tử
gia Lệnh tự Lệnh Phí Quang, quan tứ phẩm. Lại một tờ khác: Thái tử hành
tự phó Đỗ Thành Quốc, tứ phẩm.... tất cả đều là mấy vị đại quan đông
cung và tướng quân mà hắn chưa từng gặp.
Tần Tiêu cầm sổ con không chút để ý, tùy ý lật xem vài cái, trong lòng
thầm nghĩ: Ta tới đông cung làm việc cũng mấy ngày rồi, đáng lẽ ra phải
là ta nên tới bái phỏng mấy vị ‘tiền bối’ này mới đúng, hiện tại lại
thành trái ngược, triều đình hôm nay đúng là hứng một cơn gió to, đám cỏ đầu tường này liền lập tức bay tứ tung!
Đúng lúc này, cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, đại lý tự Phạm Thức Đức cầu kiến. Tần Tiêu liền gọi hắn vào, Phạm Đức Thức vui cười hớn hở bái lễ
mấy cái:
- Đại nhân, ti chức chúc mừng chậm trễ, đại nhân ngài ngàn vạn lần đừng
trách tội ti chức nha! Chỗ này là bái thiếp bên đại lý tự gửi cho đại
nhân, ti chức cố ý đưa tới cho đại nhân xem qua.
- Lại có bái thiếp?
Tần Tiêu không khỏi cười khổ:
- Lấy ra cho ta xem xem.
Bái thiếp của đại lý tứ thì lại càng nhiều hơn nữa, hồng lư tự, ngự sử
đài, tông chính tự, thái sử giám, quân khí giám, ngay cả tác giám, thậm
chí là ti nông tự chẳng chút liên quan gì cũng có người gởi bái thiếp
tới, phần lớn đều là ‘Cữu ngưỡng đại danh đã lâu nhưng chưa kịp bái
phỏng’, ‘Mong ngài thứ tội’, ‘Giúp đỡ nhiều hơn’ các loại.
Tần Tiêu nghe mà cười ha hả:
- Đúng là có ý tứ! ta là một tướng quân tả vệ nho nhỏ mà đã như vậy thì
quý phủ của Trương Giản Chi và Đường Hưu Cảnh không phải cũng bị giẫm
tới mòn cả bậc cửa hay sao?
- Còn không phải như vậy sao.
Phạm Đức Thức mỉm cười nói:
- Mấy người Trương đại nhân cùng Đường đại nhân, Diêu đại nhân mấy ngày
hôm nay có thể nói là sứt đầu mẻ trán, triều đình bề bộn trăm bề, biết
bao nhiêu việc lớn nhỏ đều cần bọn họ bắt tay xử lý...
Tần Tiêu nghe ra ý tứ trong câu nói của Phạm Đức Thức: Nhất triêu thiên tử nhất triêu thần.
Hiện tại tam đại nguyên lão đang nắm quyền, mắt thấy sắp nổi một hồi
sóng gió. Mấy tên tâm phúc thân tín hai lòng trước kia tự nhiên là không có kết cục tốt. Trong triều đình, sắp tới sẽ thay đổi rất nhiều người,
thảm chút thì bãi chức quan bị lưu đày, thậm chí là chém đầu, cũng có kẻ xoay người một bước lên mây, gà chó thăng thiên.
Tần Tiêu thở dài một hơi:
- Cái này cũng không liên quan gì tới ta. Ta cùng lắm chỉ là một tướng
quân nho nhỏ, chẳng còn địa vị hay chức quyền gì ở đại lý tự nữa.
Lý Tự Nghiệp bước lên, làm ra vẻ mặt thần bí:
- Đại soái, lão Lý ta ngày hôm qua uống vài chung với vài vị tướng quân, giống như nghe được vài tin đồn.
- Ngươi thích hóng chuyện như thế từ khi nào vậy? Nói đi, là tin đồn gì.
Lý Tự Nghiệp cười hắc hắc:
- Nghe nói là việc đầu tiên thái tử muốn làm lúc đăng cơ chính là bổ
nhiệm đại soái làm chức hữu Kim ngô đại tướng quân, Bắc Nha đại đô đốc,
chỉ huy tất cả cấm vệ quân trong hoàng thành!
- A!
Tần Tiêu nhịn không được mà sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó đứng phắt dậy:
- Đó không phải chức vụ của Võ Ý Tông lúc trước sao? Bất quá là đổi
thành Hữu kim ngô, lúc trước hắn là Tả kim ngô... Lý Tự Nghiệp, tin tức
này ngươi nghe được ở đâu vậy, đúng là tin đồn bậy bạ!
- Chỗ tin cậy nha!
Lý Tự Nghiệp cãi lại:
- Ngày hôm qua trên bàn rượu còn có chiêm sự thái giám của chiêm sự phủ ở đó cơ mà! Lời của hắn lúc nào cũng thực tới tám phần nha?
- Chiêm sự phủ?...
Tần Tiêu lẩm bẩm thầm nghĩ: Mặc dù hiện tại thái tử đã là giám quốc rồi, nhưng vẫn chưa chính thức đăng cơ, có chuyện gì cần thương nghị cũng
phải có thái giám của chiêm sự phủ theo sát ghi lại, tất cả quân lệnh
đều phát ra từ nơi này, tin tức của mấy người này tự nhiên không thể là
giả được... bắc nha đại đô đốc! Chẳng trách ở đây có cả bái thiếp của
mấy tên ngưu nhân như tướng quân Vũ lâm vệ Lý Đa Tộ và Kính Uẩn, hóa ra
là ta bây giờ sắp trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ rồi, ha
ha ha!
- Sao lại náo nhiệt thế này, mọi người đều có mặt đông đủ ở đây nha!
Một tên cao lớn cười to đi vào soái phủ, Tần Tiêu vừa thấy Lý Trọng Tuấn! Liền cùng chúng tướng nghênh đón:
- Vệ vương điện hạ!
Lý Trọng Tuấn cười ha hả, khoát tay nói:
- Các huynh đệ không cần phải đa lễ như vậy. Tần tướng quân, bổn vương hôm nay chính là cố ý tới chúc mừng ngươi đây!
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Ta thì có việc gì mà chúc mừng?
- A, ngươi vẫn còn chưa biết! Ta nói cho ngươi biết cũng được.
Lý Trọng Tuấn đĩnh đạc ngồi xuống ghế:
- Ngày hôm qua, phụ vương ta cùng tam đại nguyên lão và mấy trọng thần
triều đình khác đã nghị luận cả ngày, trong đó có một chuyện liên quan
tới ngươi.