Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y đứng bên khung cửa, nhìn Tần Tiêu đang đứng xa xa, trong lòng đều tự cảm khái. Nam nhân giống như hắn, muốn độc chiếm gần như là điều không thể, chỉ có thể mong chờ bản thân mình được hướng chút vinh quang, chung sống với hắn thêm chút thời gian nữa.
Bên người Tần Tiêu chính là Hình Trường Phong, Thạch Thu Giản, Hoàn Tử Đan cùng đồng liêu Hoàng Thành Ngự Suất kia. Đằng sau hắn chính là chín trăm đại đầu binh Thân Dực Phủ, người người đều hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, toàn bộ mặc quang minh giáp, cưỡi hắc mã. Trong tay mỗi người đều cầm một ngọn cờ, giương thẳng lên, kết hợp với Kim Ngô Viện đội, thống nhất thành một thể.
Toàn bộ đội hình khổng lồ nhưng ngay ngắn, toàn bộ đều chỉ có mấy màu sắc đỏ thẫm cùng vàng óng sang trọng, vô cùng bắt mắt.
Phạm Thức Đức chuyên trách, toàn quyền chăm lo chuyện lễ nghi kết hôn của nhà trai. Mới đi tới đường Tây trong thành, những người dân thành Trường An đã biết tin, đứng vây quanh đường phố như nêm. Ước chừng cũng phải có hơn mấy vạn người dân đứng chờ, thấy Nghi Trượng Đội đi tới, từng tiếng hô oanh động như sấm, gần như có thể thổi bay nóc nhà!
Phạm Thức Đức mang theo mười mấy tinh binh đi trước cố gắng mở đường. Ngã tư đường vốn vô cùng rộng rãi giờ lại trở nên vô cùng chật hẹp. Tần Tiêu giờ đã là đại danh nhân ở thành Trường An này rồi, hon nữa lại đồng thời lấy cả hai công chúa, hơn nữa một người trong đó là Lý Tiên Huệ lại đẹp giống như tiên giáng trần, điều này càng làm cho mọi người càng thêm hứng thú.
Trên đường phố Tây thành, chật như nêm, thương hộ cũng không còn cách nào buôn bán nữa, cũng đứng ở cửa lớn, cùng ngóng xem náo nhiệt với mọi người xung quanh. Tuy rằng cũng từng mang theo mấy vạn người đánh giặc rồi, nhưng đối mặt với dân chúng tình cảm “mãnh liệt” như thế, Tần Tiêu cũng thầm run. Lần trước công chúa An Nhạc thành thân, tuy rằng hắn cũng đã thấy rồi, nhưng dù sao lúc đó hắn cũng không phải là tâm điểm.
Hơn nữa lúc đó Hoàng Đế hạ chỉ, phái ra hơn vạn người để duy trì trị an, cũng cưỡng chế thị dân hạ bái dập đầu, hiểu nhiên là khác với cảnh dân chúng nhiệt tình sôi trào thế này.
Tần Tiêu cảm giác, những tiếng gào thét thật lớn kia thật sự có thể làm cho hắn ép tan ra, vì thế chỉ đành ngồi trên ngựa ôm quyền, máy móc cười đáp lễ dân chúng tứ phía. Tình cảnh như này có vẻ đã hơi quá rồi.
Đại đội nhân mã vất vả lắm mới lội qua đường Tây thành, không nghĩ tới trên đường Chu Tước lại càng nhiều người hơn nữa, mạnh mẽ sôi trào hơn nữa. Lại càng có phần đông là người từ mấy nước xung quanh đến xem hôn lễ kỳ lạ nhất Đại Đường.
Đồng thời lấy hai vị công chúa của Đại Đường cơ mà, tướng quân này thật sự có phúc phần. Trong con mắt người dân mấy nước lân bang, công chúa Đại Đường chính là sự tồn tại sáng ngang tiên nữ. Quốc vương, vương tử của các quốc gia, đều chỉ cần có thể lấy được một “Đường triều chính tông công chúa” đã cảm thấy đắc chí. Thế mà giờ, một tướng quân bình thường lại có thể lấy được hai vị công chúa một lúc.
Chắc rằng tin này chẳng bao lâu nữa sẽ truyền khắp tứ phương, làm cho quốc vương, vương tử các nước lân bang ghen hận.
Tần Tiêu nhìn đám người quái dị này, trong lòng âm thầm cười gượng, huynh đệ à, nhường đường đi thôi, ta còn đang chờ mong đến tối được động phòng nha! Cứ tốc độ như này, bao giờ mới có thể vào được hoàng cung mà cưới mỹ kiều nương tử đây?
Trong cửa Chu Tước, có một đội binh lính thật dài, hóa ra Hoàng Đế mói biết trên đại lộ Chu Tước đã kín người không thể thong hành mới điều động một ngàn Vạn Kỵ Tướng Sĩ chuyên mở đường.
Chỉ lúc này Tần Tiêu mới thuận lợi đi qua đại đạo Chu Tước, đến Bạch Thú Môn phía đông hoàng cung.
Tần Tiêu thở phào một hơi, cảm thấy tim mình cuối cùng cũng đập yên ổn rồi, xem như ý chí mình cũng hơi kiên định.
Vào hoàng cung sẽ thuận lợi hơn.
Hai bên đường, toàn bộ đều là Kim Cổ Thủ của Kim Ngô Viện, tiếng kèn ngân vang, chấn động thiên địa. Toàn bộ hoàng thành đều dường như run lên. Men theo con đường nhỏ đi vào Thừa Thiên môn, cuối cùng là vào Thái Cực Cung.
Trước điện Thái Cực, ước chừng hơn vạn người, toàn bộ đều là Kim Ngô Vệ, Thiên Ngưu Vệ cùng binh lính Thân Dực Phủ của Hoàng Thành. Toàn bộ xếp hàng ngay ngắn thành đại trận, đồng thời hô vang hoan nghênh Tân lang quan.
Đại đội nhân mã đi đến trước Thái Cực Điện, đồng thời xuống ngựa.
Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng lên Thái Cực Điện, toàn bộ đều là hoàng kỳ cùng hồng kỳ bay lượn, văn võ bá qua chia nhau xếp hàng sau, nội thích hoàng gia đứng trước.
- Ô, ô, ô!
Một ngàn chiếc Kim Giác đồng thời được thổi lên, lễ thức bắt đầu.
Tần Tiêu dưới ánh nhìn của mấy vạn người, dọc theo đuôi đi thẳng lên trên, quan viên bên cạnh đều chắp tay bái lễ với hắn:
- Chúc mừng Đại Đô Đốc.
Tần Tiêu cười cười đáp lễ.
Quan viên hai bên đi theo đằng sau Tần Tiêu, lên trước Thái Cực Điện, quỳ gối, khấu kiến hoàng đế.
Lý Đán ngồi trên Long ỷ bảo tán, cười ha ha thật to:
- Chúng ái khanh bình thân!
Hai bên gã là Lý Long Cơ cùng Thái Bình Công chúa, còn có hai vị tể tướng.
Lý Đán đứng dậy, nói:
- Đại Đường ta có thể có ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của Đại Đô đốc Tần Tiêu. Hôm nay là ngày đại hôn của hắn cùng Ngọc Nguyệt, Kim Tiên công chúa, thật là việc đáng mừng. Dạ tiệc hôm nay ở Thái Minh cung Vọng Thiên Thai, chư vị ái khanh đều phải trình diện tham dự, chúc mừng đại hỷ tân hôn của Đại Đô đốc!
- Vâng, Bệ hạ!
Quần thần cùng nhau bái nói.
Tần Tiêu ôm quyền cúi đầu, hơn loan thắt lưng:
- Đa tạ bệ ha!
- Ừm!
Lý Đán đánh giá Tần Tiêu, vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói:
- Từ hôm nay trở đi, Đại Đường quốc hào của ta đổi thành Thái Cực, đại hưởng ba ngày, đại xá thiên hạ. Giờ, Trẫm tuyên bố chuyện hạ miễn của quan viên.
Thái giám tư tế lấy ra thánh chỉ, tuyên đọc toàn bộ mọi chuyện Tương Tam tỉnh, Lục Bộ nhậm miễn. Quần thần bách quan có chút xôn xao, nhưng hôm nay là ngày đại cát đại hỷ, cũng không ai dám nhảy ra tỏ vẻ bất mãn điều gì. Lý Đán cũng là cố ý giở trò, y biết rõ một số kẻ khó mà phục tùng điều này, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ, không người nào dám nhảy ra ý kiến, đối đầu với toàn thiên hạ.
Đây chính là triều sớm ngày hôm nay rồi.
Ý chỉ này vừa được tuyên đọc xong, tiếp đó là một loạt lễ nghi tế bái rườm rà. Lần này Tần Tiêu không thể tránh được, chỉ đành đáng thương đứng đứng, quỳ quỳ dâng hương cầu nguyện nguyên nửa ngày. Dùng ngọ thiện trong cung xong, lại toàn bộ kéo tới phía bắc Thành Trường An, tế bái thiên địa.
Lần này, Tần Tiêu cũng thấy cứng nhắc cả người, chính hắn đều cảm thấy mình giống như một người gỗ, không thể chỉ huy hành động, ý thức của bản thân mình được. Cuối cùng, cuối cùng… toàn bộ nghi thức tế bái buồn tẻ này cũng kết thúc rồi. Trong lòng mỗi người đều thở dài ra một hơi, về lại Hoàng thành. Nghỉ ngơi trong chốc lát, giờ lành đã đến.
Tần Tiêu giống như con kiến bận rộn, vội vàng dẫn đám người đến Hàm Nguyên Điện. Cũng may hoàng tộc thỉnh thoảng cũng có những nghi lễ tân nương như thế, bằng không Thiên Trọng môn này của hoàng cũng chắc cũng không chỗng đỡ được nữa mất.