- Được!
Lý Tự Nghiệp cao hứng đứng lên, cười ngây ngô.
Hai ngày sau, mười tám tháng Giêng, trời trong xanh, thời tiết se lạnh và khô ráo.
Ngay ngày hôm qua Tả Kiêu Vệ tướng quân Chu Dĩ Đệ đã dẫn theo hai vạn
khinh kỵ đi trước mở đường đến Doanh Châu. Hiện tại Tần Tiêu đã chỉnh
đốn xong binh mã, đóng quân tại cửa đông U Châu. Hà Bắc khâm sai Tống
Khánh Lễ điều động hai mươi vạn dân chúng cùng dân phu Hà Bắc đã tập kết tới U Châu, đang chờ đại quân hộ tống mở đường đi Doanh Châu.
Tần Tiêu để Lý Giai Lạc mang theo đội ngũ còn lại của Tả Kiêu Vệ ven
đường hộ tống trợ giúp dân chúng di chuyển, tự mình suất lĩnh Hổ Kỵ sư
trung quân khuyên giải chung quanh.
Dân chúng đứng đông đúc tràn đầy cả một khu vực, uốn lượn kéo dài trăm dặm đường.
Bởi vì di chuyển cả gia đình, vì vậy đi đường thật chậm. Cho dù U Châu
đã an bài mấy vạn lừa ngựa đến chuyên chở đồ vật, nhưng tốc độ vẫn không nhanh.
Đi phía trước mở đường, Chu Dĩ Đệ nhìn thấy sông suối liền bắt cầu thông qua, để dân chúng đi phía sau một đường thông suốt,
tuy rằng thong thả nhưng xem như một đường thuận lợi tiến thẳng về hướng đông.
Tần Tiêu đem Hổ Kỵ sư chia thành bốn đội, do mình cùng Mặc Y, Hoàn Tử Đan, Lý Vi Ấn suất lĩnh, tuần hành trinh sát khuyên giải bốn phía. Đi ra U Châu, từ hà cốc Loan Hà đến Du Quan, Tần Tiêu đều dặn Lý Giai Lạc bố trí trạm gác cùng trạm kiểm soát. Trương Cửu Linh đốc
thúc lương thảo từ U Châu, đều lần lượt vận chuyển tới. Cung cấp cho mấy chục vạn người, không hề lưu chút sơ hở, đủ thấy được hắn không chỉ là
một nhân tài, còn vô cùng tỉ mỉ tinh tế.
Mấy ngày sau, Tần
Tiêu mang theo nhân mã đi tới Du Quan. Trên thành đã cắm đại kỳ Đường
quân, quân dân đang lục tục đi qua, trật tự tỉnh nhiên.
Tần Tiêu cùng hành quân trưởng sử Kim Lương Phượng đi lên trên đầu thành Du Quan nhìn ra phương xa.
Phóng mắt nhìn ra, đầu người chuyển động, nhìn không thấy cuối. Người
hô ngựa hí, bụi đất tung bay. Đường quân một đường hộ tống dân chúng, đã đi gần nửa tháng đều có chút mệt nhọc không chịu nổi. Cũng may dọc theo đường đi xem như bình an, không phát sinh chuyện gì.
Tần Tiêu nhìn đầu người chuyển động không dứt dưới quan ải, than dài nói:
- Mấy chục vạn người đại di chuyển, thật sự là không dễ dàng!
- Phải! Nhưng trong lịch sử đương triều, đây không phải lần đầu tiên.
Kim Lương Phượng nói:
- Năm đó Thái Tông định Đột Quyết, phát sinh qua chuyện người Hồ di
chuyển vào quan nội. Chẳng qua hiện tại lại là người Hà Bắc chuyển dời
ra đông bắc khai hoang thú biên mà thôi.
- Kỳ thật chiến tranh đánh tới đánh lui, chịu khổ là dân chúng.
Tần Tiêu nói:
- Ai nguyện ý từ xa xôi vạn lý rời khỏi quê hương đây? Đây là vì không
còn cách nào. Những dân chúng này bởi vì nạn lụt cùng nạn châu chấu ở Hà Bắc khiến lưu lạc tha hương. Bọn họ chịu đi đến đây chỉ vì mưu cầu cuộc sống bình an mà thôi. Có được nơi trồng trọt, có một miếng cơm ăn, bọn
họ đã cảm thấy đầy đủ. Chỉ là đám man di kia, luôn chỉ muốn đánh cướp
gây chuyện. Cho nên có thể nói trách nhiệm của chúng ta thật trọng đại
ah!
- Bổn sự đánh giặc của đại soái, không ai hoài nghi.
Kim Lương Phượng cười nói:
- Chỉ là không biết bổn sự xây công sự làm ruộng thì như thế nào đây?
Ta nghe nói thành trì Doanh Châu đã sớm lụi bại không còn hình dáng.
Ngay cả đồng cỏ chăn nuôi cũng khó khăn, nhiệm vụ trọng đại! Hiện tại đi Doanh Châu, không chỉ chống cự Khiết Đan cùng Mạt Hạt, còn phải đánh
giặc cùng ông trời!
- Kỳ thật đánh giặc với ai cũng không quan trọng, mấu chốt nằm ở chỗ chúng ta trước tiên cần chiến thắng chính mình.
Tần Tiêu nói:
- Trước mắt khó khăn thật rất nhiều. Không cần nói đâu xa, cung cấp cho mấy chục vạn người ít nhất phải đợi đến thu hoạch vụ thu. Dê bò cần
đồng cỏ, một năm nửa năm còn chưa thấy có thu vào. Cho nên trọng yếu
nhất trước mắt chính là đầu tiên cần cam đoan cung cấp cho mấy chục vạn
người không xảy ra vấn đề. Sau đó chúng ta mới có thể xây lại thành trì, khai hoang mở đất!
Kim Lương Phượng vuốt râu gật gật đầu:
- Năm trước Hà Bắc thu hoạch tốt, vấn đề lương thực dễ dàng giải quyết, chỉ cần Trương Cửu Linh kịp thời vận chuyển lương thực tới đây, vậy là
được rồi. Nhưng đoạn đường từ U Châu đến Doanh Châu, có thể sẽ gặp phiền toái. Từ hà cốc Loan Hà suốt mấy trăm dặm phòng tuyến, đều phải đóng
giữ. Việc này so với trước kia chúng ta rúc vào thành U Châu còn khó
khăn hơn. Mượn Du Quan này mà nói, đây là cổ họng cung cấp hậu cần cùng
giao thông cho Doanh Châu, là căn bản mạng sống cho mấy chục vạn người.
Nếu có địa phương nào sơ suất, mấy chục vạn quân dân không cách sinh
tồn!
- Cho nên ta phải đặc biệt tự mình đến xem.
Tần Tiêu cau nhẹ mày suy nghĩ hồi lâu, nói:
- Ta dự tính cho đại tướng quân Lý Giai Lạc mang quân đội tự mình canh
giữ Du Quan. Hắn ở lại đông bắc nhiều năm, bản thân là tù trưởng Khiết
Đan, rất quen thuộc vùng này. Ta xem chỉ có hắn mới thích hợp làm việc
đó mà thôi.
Kim Lương Phượng gật đầu:
- Đồng ý!
Tần Tiêu ở lại Du Quan hai ngày mới đợi được Lý Giai Lạc đến. Hắn mang
theo binh mã trợ giúp dân chúng ven đường nên rơi ở phía sau thật xa,
Tần Tiêu mời hắn đi tới trong quan ải.
Lý Giai Lạc nghe Tần Tiêu muốn đem trọng trách trấn thủ Du Quan giao cho hắn, vui vẻ lĩnh mạng, khẳng định nói:
- Đại soái yên tâm, mạt tướng biết quan ải này thật trọng yếu. Bốn phía Doanh Châu đều thụ địch, Du Quan chính là nơi cổ họng. Phía bắc Doanh
Châu là Sĩ Hộ Chân Hà, qua sông là người Khiết Đan. Phương nam là Bạch
Lang Thủy, đi về đông bắc lại là Mạt Hạt, chỉ còn phía tây là thông đạo
từ Du Quan đi thông U Châu. Cho dù mạt tướng liều tính mạng cũng không
dám để Du Quan xảy ra nửa điểm sai lầm!
- Tốt lắm!
Tần Tiêu xuất ra binh phù:
- Ta cho ngươi năm ngàn tinh binh, tất cả đều là cường cung kình nỗ,
ngươi trấn thủ nơi này cho tốt. Địa phương tuy nhỏ lại quan hệ tới mấy
chục vạn tính mạng quân dân Doanh Châu, trách nhiệm trọng đại, ngàn vạn
lần không thể khinh thường!
- Năm ngàn người? Không cần đi?
Lý Giai Lạc nở nụ cười:
- Một quan ải hiểm trở như vậy có một ngàn người còn ngại nhiều. Hơn
nữa cho ta năm ngàn người cũng không có chỗ để đóng quân đâu.
- Ân?
Tần Tiêu nhíu mày có chút không vui, rụt lại binh phù khiến Lý Giai Lạc cầm hụt tay, Tần Tiêu nói:
- Xem ra ngươi căn bản không ý thức được tầm quan trọng của quan ải
này. Lần này ta mang theo bảy vạn đại quân, hai mươi vạn dân chúng, về
sau còn có hơn năm vạn Hề tộc nhân tiến vào. Sinh mạng của ba mươi hai
vạn người toàn bộ phụ thuộc vào quan ải này. Nếu ta là ngươi, chỉ năm
ngàn người ta còn ngại ít! Ngươi không thể dựng lên phong hỏa đài cách
quan ải vài dặm cùng tầng tầng trạm gác sao?
- Dạ, mạt tướng hồ đồ, đại soái dạy rất đúng!
Lý Giai Lạc lập tức nghiêm chỉnh, cung kính bái:
- Mạt tướng nhất định nhớ kỹ lời nói của đại soái, không dám có nửa điểm lười biếng!
- Được...vậy thì tốt!