- Vi Ôn là vô danh tiểu tốt, trước khi bệ hạ đăng cơ chỉ là tiểu quan bé như hạt vừng, hiện tại nhảy lên làm nam nha Đại Đô Đốc, khó tránh khỏi có chút tiểu nhân đắc chí.
Tần Tiêu thở dài:
- A. Không đáng chấp nhặt với hắn. Nhưng mà hiện giờ ngươi không cảm
thấy có chút chướng khí hay sao? Từ sau Thần Long chính biến thì quan
viên ba tỉnh bỏ cũ thay mới rất nhiều, trong đó có một bộ phận rất lớn
là những kẻ hối lộ An Nhạc công chúa cùng Vi hậu mới được làm quan,
những kẻ này người sáng suốt đều nhìn ra. Hết lần này tới lần khác bệ hạ lại sủng ái hai mẹ con này quá mức rồi, tùy ý các nàng làm ẩu.
Lý Long Cơ khẽ cười cười:
- Bán quan ly tước sao, trước kia đã có rồi, cũng không có gì lớn cả.
Nhưng nếu ngươi biết rõ An Nhạc công chúa dùng phương thức gì để giúp
bọn người có quan tước thì ngươi mới có thể buồn bực đấy.
Tần Tiêu nhíu mày:
- Nàng lại làm mấy thứ bịp bợm gì rồi?
- A!
Lý Long Cơ bất đắc dĩ cười một tiếng, thở dài:
- Nàng cầm lấy thánh chỉ nói vài câu, lại bảo bệ hạ ấn ngọc tỉ vào, sau
đó tùy ý điền tên tuổi quan viên lên thánh chỉ. Hiện tại, trừ mười hai
vệ Đại tướng quân cùng Tể tướng thì không có quan viên nào nàng không
dám bổ nhiệm. Nam nha Đại Đô Đốc Vi Ôn làm quan là nhờ đó.
Tần Tiêu kinh sợ nói:
- Có loại chuyện này? Đây chẳng khác gì trò đùa! Hoàng đế. . . Hoàng đế cũng tán thành nàng làm bậy sao?
Lý Long Cơ bĩu môi:
- Không có biện pháp. Bệ hạ trước kia đã phát độc thệ, nếu có một ngày
có thể xoay người, nhất định sẽ đền bù tổn thất cho Vi hậu. Mà An Nhạc
công chúa hiện tại chính là đứa con duy nhất của bệ hạ, bây giờ cầm
trong tay niết sợ đau, ngậm trong miệng sợ tan, ân sủng tột đỉnh.
Trong nội tâm Tần Tiêu tức giận mắng: hôn quân! Yêu phụ! Tiện nhân! Sớm
biết như vậy sau Thần Long chính biến có bộ dạng này, còn không bằng lại cho Võ Tắc Thiên tiếp tục ngồi trên bệ rồng.
Tần Tiêu hỏi:
- Vậy ba đại nguyên lão thì sao, hiện tại đang làm gì đó? Vi hậu cùng An Nhạc công chúa làm xằng làm bậy như vậy bọn họ chẳng quan tâm sao?
Lý Long Cơ bất đắc dĩ cười cười:
- Những người này ngươi so với ta còn quen hơn, sao lại hỏi ta? Hiện tại ba đại nguyên lão tuy phân chưởng ba tỉnh lục bộ, nhưng quyền lực đã bị suy yếu rồi, còn người cầm quyền lại là người của Vi hậu. Thần tử có
mạnh hơn nữa lay chuyển được tờ thánh chỉ sao. Hơn nữa hiện tại Võ Tam
Tư cùng Vi hậu trộn lẫn cũng một chỗ, còn có người nào có bổn sự khiêu
chiến Vi hậu sao?
Tần Tiêu rầu rĩ uống xong một chén rượu:
- Ta đi gặp Trương Giản Chi!
Tần Tiêu từ Lý Long Cơ, trực tiếp cưỡi ngựa chạy đến phủ của Trương Giản Chi. Người ở cửa nhận ra Tần Tiêu, dẫn hắn đi vào thư phòng của Trương
Giản Chi, đúng lúc Đường Hưu Cảnh đã ở đây, hai người nhãn nhã uống
rượu.
Tần Tiêu tiến lên chắp tay bái kiến, Trương Giản Chi cười nói:
- Đây không phải Tần lão đệ sao? Thật sự là khó được khi tới nhà thăm
ah! Mau tới ngồi xuống, uống một chén với hai lão gia hỏa chúng ta.
Đường Hưu Cảnh cũng cười:
- Tần tướng quân thật sự là sóng sau đè sóng trước ah! Chứng kiến bộ
dáng oai hùng của ngươi, lão phu thật hoài niệm tuổi trẻ của mình.
Tần Tiêu ngồi bên người của Đường Hưu Cảnh, hắn khách sáo nói ra:
- Hai vị đại nhân chí ở xa ngàn dặm, ta làm sao dám so sánh.
Trương Giản Chi phủ râu cười cười:
- Tần lão đệ từ trước giờ không có thói quen đi đường nhỏ, lần này tới tìm ta, là có chuyện gì?
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Đúng là có chuyện phiền lòng, muốn tìm Các lão cùng Đường đại nhân chỉ điểm.
Trương Giản Chi nói:
- Nói nghe một chút.
Tần Tiêu nói ra:
- Hôm qua tình cảnh trên tiệc cưới của thái tử, chắc hẳn nhị vị đại nhân cũng nhìn vào trong mắt. Lý Khỏa Nhi quá phận rồi, dám công nhiên nhục
mạ thái tử! Sau đó lại không có lễ giáo náo động phòng đông cung, khiến
cho thái tử nổi trận lôi đình, tới tìm ta giận dữ muốn...
Đường Hưu Cảnh khoát khoát tay:
- Không nói cũng thế, những chuyện này dựa vào tính của thái tử chúng ta có thể tưởng tượng được. Chắc hẳn Tần tướng quân không có đáp ứng
nhỉ?
Tần Tiêu lắc đầu:
- Tự nhiên là không có.
Trương Giản Chi thở dài một hơi:
- Vừa khu sài lang, lại nhiều hổ báo. Hơn nữa còn là hổ báo ruột thịt
của bệ hạ. triều đình hiện giờ lão phu không khống chế được. Trong một
tháng ngắn ngủi mà các đường cùng Lại Bộ đổi năm thành quan viên, tất cả đều là tâm phúc của Vi hậu. Lão phu bây giờ nói chuyện cũng không bằng
lúc trước.
Đường Hưu Cảnh cũng lắc đầu:
- Bên lão phu hơi tốt một chút, dù sao Binh Bộ không phải dễ dàng vào
như vậy. Không có chút quân công cùng uy vọng không thể tiến vào. Nhưng
bởi vì ảnh hưởng của Thần Long chính biến nên ở Hà Tây có chút không yên ổn. Dân tộc Thổ Phiên thấy Đại Đường tự sinh nội loạn. Hình như muốn
rục rịch, nghĩ muốn xâm lấn. Lão phu đang suy nghĩ mang binh trấn thủ,
ít ngày nữa phải rời khỏi Trường An. Vừa rồi còn thương nghị với Trương
lão chuyện này.
Tần Tiêu có chút cả kinh: biên quan sắp chiến tranh sao? Mà Đường Hưu
Cảnh bằng vào lý do này nên giải vây cho mình. Đặt mình bên ngoài thị
phi của triều đình? Hắn đi lần này Binh Bộ chính chỉ còn lại vài tên tùy tùng, thị lang chủ sự. Đường Hưu Cảnh sau khi rời đi ta ở trong Binh Bộ không có tư lịch cũng không có nhân mạch thị lang, còn không phải bị xa lánh hay sao?
Trương Giản Chi thở dài:
- Vận mệnh quốc gia bất lực, nhiều lần sinh yêu nghiệt! Đáng tiếc bệ hạ
gần đây nhát gan nhu nhược, cho phép Vi hậu cùng An Nhạc làm ẩu. Lão phu nguyện lấy cái đầu trên cổ can gián bệ hạ, chỉ mong có thể làm cho hắn
tỉnh táo lại, không hề trắng trợn dung túng hai mẹ con này, đem tâm tư
đặt lên triều chính.
- Vạn lần không được!
Đường Hưu Cảnh vội vàng khoát tay, nói:
- Các lão sao có thể đi làm chuyện phạm thượng như vậy! Làm không tốt
là toi mạng. Các lão hẳn là quên chuyện ở Yến Khâm Dung ở Hà Nam rồi
sao?
Tần Tiêu nghi ngờ nói:
- Yến Khâm Dung? Tại sao ta chưa nghe qua?
Trương Giản Chi nói ra:
- Trước đó vài ngày ngươi không phải nghỉ ba ngày sao, việc của Yến Khâm Dung xảy ra khi đó. Hoàng đế có chỉ không được nói ra, vì vậy tin tức
không có truyền ra, người biết không nhiều lắm.
Tần Tiêu truy vấn:
- Là chuyện gì?
Đường Hưu Cảnh lắc đầu, giận dữ nói:
- Mặc dù Yến Khâm Dung này là tiểu tướng nho nhỏ, nhưng có được chính
khí dõng dạc. Vi hậu cùng An Nhạc công chúa tại cố đô Lạc Dương cưỡng
chiếm đất của người dân xâu hành cung, cường lực kéo con gái nhà dân vào làm nô tỳ. Yến Khâm Dung biết chuyện này vì vậy liều chết tiến cung
kiến giá, trong thư phòng của hoàng đế ở trước mặt lão thần chúng ta
giận dữ mắng mỏ Vi hậu, An Nhạc làm việc ác. Bệ hạ lúc ấy không phản bác được, cũng cho Yến Khâm Dung lui ra. Không ngờ Yến Khâm Dung chưa ra
khỏi đã bị tâm phúc của Vi hậu là Vệ Vi bắt lấy, mang lên cổng thành đẩy ngã chết! Vệ Vi còn được ban thưởng, tiến phong Tả Vũ Lâm Vệ Trung Lang tướng.