Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 308: Chương 308: Lại xuất hiện ở Huyền Vũ môn (2)




Loại tình huống này, chỉ bo bo giữ tính mạng mình. Đáng thương ta hiện tại quyền nhẹ thế yếu, nếu là có bản lãnh đó, nhất định phải phế đi thằng này, chính là để cho Lý Đán làm vua cũng tốt hơn hắn trăm lần.

Đúng lúc này, Võ Tam Tư, Thái Bình công chúa cùng Hoàn Ngạn Phạm, Thôi Huyền Vĩ, Viên Thứ Kỷ cùng Vũ Lâm Vệ tướng quân Lý Đa Tộ, Kính Huy đều đến đông cung.

Tần Tiêu âm thầm đánh giá Thái Bình công chúa lần thứ nhất, chỉ thấy dung mạo nàng ngược lại có vài phần tương tự Võ Tắc Thiên, trán rộng thiên sinh lệ chất mắt phượng, mặt phấn môi son khắp nơi lộ ra vẻ ung dung hoa quý. Tuy rằng lúc này đã là tuổi gần bốn mươi, nhưng nhờ bão dưỡng tốt nên nếu có người gặp trên đường cũng sẽ cho là một nữ nhân thành thục, trẻ tuổi xinh đẹp khả ái. Dáng vẻ đoan trang quý khí tập nhân, vân phát trâm cài, khuyên tai ngọc. Phục trang đẹp đẽ, trước ngực trắng như tuyết, hai tay ôn nhuận, mị hoặc vô biên. Trường bào dài thướt tha, nàng đi tới lập tức hấp dẫn mọi ánh mắt, toàn bộ công đường tựa hồ cũng sáng sủa thêm vài phần.

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Đây là Thái Bình công chúa? Công chúa nổi danh nhất trong lịch sử Đại Đường sao?

Thái Bình đi đến trước mặt Lý Hiển, nàng khẽ nghiêng nguwofi nói:

- Thái tử điện hạ, hôm nay. Thái Bình dùng thân phận muội muội nói cho ngươi mấy câu. Tuy rằng hành động này của chúng ta thực xin lỗi mẫu thân, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, chúng ta thật sự không có lựa chọn. Một khi hai tên kia thực hiện được âm mưu thì giang sơn xã tắc Đại Chu cố nhiên muốn loạn, mầm mống tôn thất như mẫu thân cùng chúng ta cũng sẽ bị thiên cổ bêu danh. Tam ca, đừng lo lắng nữa, hôm nay mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội. Chỉ cần ngươi gật đầu, hôm nay tất cả mọi người trong nội đường đều xông pha khói lửa không chối từ. Thành bại là nhờ một lần hành động lúc này, Tam ca, ngươi quyết định đi!

Đám người Trương Giản Chi lập tức ồn ào lên:

- Bọn thần xông pha khói lửa nguyện không chối từ!

Lý Hiển sợ nhảy lên, lo sợ không yên nhìn mọi người trong nội đường, hắn lập tức có chút ngây dại.

Võ Tam Tư tiến lên một bước:

- Thái tử điện hạ, tuy rằng bổn vương từ trước cùng thái tử và chư vị trong nội đường có chút không thoải mái, nhưng mà đại sự trước mắt, bổn vương cũng buông tư oán , hết thảy dùng đại cục làm trọng! Thái tử điện hạ, ngay cả bổn vương đều van cầu ngươi đồng ý, ngươi còn không chịu đáp ứng sao?

Trong lòng Tần Tiêu cười lạnh một hồi: Tất cả đều là lão hồ ly! Vì lợi ích chính trị lấy mặt dán vào mông, Võ Tam Tư là một tên có công phu cỏ đầu tường (*gió thổi chiều nào theo chiều nấy) luyện thành tinh rồi. Ngôn từ này đúng là cảm động lòng người.

Lý Hiển sửng sốt nửa ngày, sau đó hắn hung hăng khẽ cắn răng nói:

- Tốt, ta đồng ý! Nhưng mà có một chuyện, trước đó không lâu hoàng đế bệ hạ đã mang ta Lương vương và Thái Bình đến Thông Thiên cung lập lời thề, nói tử tôn của của Lý Võ Nhị Gia không thể tàn sát lẫn nhau. Lần này khởi sự, vạn không thể làm trái lời thề. Lương Vương, Thái Bình, ý của các ngươi như thế nào?

Ai người đồng loạt gật đầu, Thái Bình công chúa nói:

- Thái tử điện hạ, Thái Bình đã có huyết mạch của Lý gia, cũng là con dâu của Vũ gia sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Lý Hiển yên tâm gật nhẹ đầu, dặn dò Tam đại nguyên lão:

- Ba vị đại nhân đều nghe rõ ràng chứ? Thời điểm khởi sự không được tổn thương lý, võ Nhị gia vương công quý thích.

Ba người chắp tay lên tiếng, Trương Giản Chi nói:

- Thái tử đã đồng ý , vậy bọn thần liền đi xuống, sự tình này chúng ta tới thu phục.

Nhưng Lý Hiển hết lần này tới lần khác nghe không hiểu, thở ra một hơi dài, hắn chán nản khoát khoát tay:

- Được rồi. Các ngươi đi đi.

Tần Tiêu đi theo sau lưng Tam đại nguyên lão ra khỏi Minh Đức điện, từ đầu đến cuối không nói một lời. Vừa muốn đi ra ngoài, sau lưng một người khẽ gọi:

- Vị này chính là Tần tướng quân sao, xin dừng bước nói chuyện.

Tần Tiêu quay người chắp tay thi lễ:

- Công chúa điện hạ có gì chỉ giáo?

Thái Bình công chúa mỉm cười đánh giá Tần Tiêu một hồi, lạnh nhạt nói:

- Nghe qua đại danh của tướng quân nhưng vẫn không thể được chứng kiến, vì vậy gọi tướng quân lại để quan sát thôi. Không tệ, đích thật là tuấn tú lịch sự, uy phong lẫm lẫm. Nghe nói ngươi chưa đón dâu, ngày khác ta thay ngươi làm bà mối gả một cô nương tốt cho ngươi.

Tần Tiêu thật là có chút dở khóc dở cười:

- Cảm ta hậu ý của công chúa, Tần Tiêu vạn phần cảm kích. Một chút việc tư đó hay là chờ xử lý đại sự trước mắt rồi nói sau.

Thái Bình công chúa hơi cười cười:

- Đi a, ngươi đi đi. Thực là một thiếu niên lang tuấn mỹ oai hùng làm cho người ta yêu thích.

Dứt lời nàng cũng bước đi, tra khỏi Minh Đức điện.

Tần Tiêu nhìn nửa tấm lưng trần trắng như tuyết và thân ảnh thướt tha của nàng thì rầu rĩ thầm nghĩ: Sao một số người trong hoàng tộc thích là bà mối vậy chứ? Có lẽ đây là một chuyện thật sự rất thú vị sao? Thái Bình công chúa, thật đúng là có chút ít ngạo mạn, đều là Võ Tắc Thiên cho làm hư . . .

Tam đại nguyên lão, Lý Trọng Tuấn và một ít tham dự mưu sự trừ Võ Tam Tư cùng Thái Bình toàn bộ tụ tập tại Tả Vệ Suất Phủ trao đổi mỗi một bước kế hoạch kế tiếp.

Sắc trời bắt đầu tối, trong lòng tất cả mọi người đã có chút ngưng trọng cùng khẩn trương.

Đám người Đường Hưu Đê cùng Lý Đa Tộ thương lượng tốt lộ tuyến hành quân cùng sự tình tiếp ứng thì nói với Tần Tiêu:

- Tần tướng quân, sự tình lần này, ngươi phải xuất lực lớn nhất, cũng là nguyên nhân lớn nhất. Chuyện cho tới bây giờ, lão phu an bài ngươi làm tiên phong, từ Đại Minh cung bắc môn Huyền Vũ môn trảm quan mà vào, nhiệm vụ lớn nhất là công khai mở cửa thành Thiên Kỵ gác. Chỉ cần mở cửa, đám người Lý Đa Tộ có thể mang binh đến đây tiếp ứng. Bệ hạ hôm nay bệnh nằm Trường Sinh Điện Do thân tín Vũ Lâm Vệ của Vũ Ý Tông nghiêm mật gác, không được ra vào. Hơn nữa còn có hoàng đế tự mình dẫn tả hữu Thiên Ngưu Vệ hộ vệ trong nội cung, những người này, hiện tại sợ là hơn phân nửa đều đã nghe lệnh của hai tên kia. Vì thế, độ khó rất lớn, chính ngươi phải suy nghĩ kỹ càng.

Tần Tiêu vừa chắp tay, hưng phấn nói:

- Đường đại nhân xin giao cho Tả Vệ Suất chúng ta. Tần Tiêu tự mình lãnh binh khắc phục khó khăn, cam đoan đại quân có thể thuận lợi tiến vào Đại Minh cung!

- Tốt!

Đường Hưu Đê vui mừng quá đỗi:

- Việc này nếu như có thể thành công. Ngươi chính là lớn nhất, tên của ngươi cũng đủ để ghi vào sử sách.

Tần Tiêu sững sờ thầm nghĩ: Đường lão tiên sinh, ngươi cũng đừng tâng bốc ta quá đi. Các ngươi những người này ở đây, ta không xung trận ngựa lên trước, ai sẽ không sợ chết mà thống binh giết địch? Ghi vào sử sách. . . Trong lịch sử, sẽ xuất hiện cái tên Tần Tiêu ta sao?

Trời đã hoàn toàn tối đen, Tần Tiêu đi vào Tả Vệ Suất gọi Lý Tự Nghiệp, Điền Trân đứng hầu tại phía sau hắn, cùng một chỗ mà nhìn hơn ba nghìn Tả Vệ Suất tập kết hoàn tất, áo giáp chỉnh tề, mỗi người tinh thần vô cùng phấn chấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.