Mọi người đều biết Tần Tiêu đánh trống lảng sang chuyện khác, chỉ nhẹ nhàng nói qua một câu để cho Lý Vi Ấn có thể an tâm mang theo một
vạn binh mã đi phòng thủ Sĩ Hộ Chân Hà. Đây là ý tứ muốn nói với Lý Vi
Ấn, hắn tuyệt đối tín nhiệm cùng nể trọng người này.
Kim Lương Phượng cũng không còn lời nào để nói, chỉ đáp:
- Xem ra ý tưởng của đại soái càng thêm chu đáo hợp lý chặt chẽ, ty
chức cũng không còn gì để nói. Chờ thêm hai ngày khi đại quân cùng dân
chúng đã tụ họp tại Doanh Châu, đại soái theo phương pháp này gởi công
văn về Binh bộ là được. Trước kia khi phủ đô đốc Doanh Châu bị công phá, vẫn luôn đặt tại Ngư Dương huyện thuộc cảnh nội U Châu, chỉ có được
danh nghĩa mà thôi. Lần này chúng ta nhận được ý chỉ của triều đình, cần xây dựng lại tại địa điểm cũ ở Liễu Thành huyện Doanh Châu, công trình
khá lớn.
- Công trình lớn hay không cũng không thành vấn đề, biết Tống Khánh Lễ cam đoan thế nào với ta không?
Tần Tiêu nói:
- Hắn nói chỉ cần có cơm ăn, không bị địch nhân đến đốt phá cướp đoạt,
hắn có thể xây dựng lại thành trì Doanh Châu trong vòng một tháng. Đến
lúc đó chúng ta có thể lấy Doanh Châu làm đại bản doanh, cắm rễ ngay tại đông bắc này.
- Còn có một chuyện trọng yếu.
Kim Lương Phượng nhắc nhở:
- Đại soái còn nhớ rõ sao? Sau năm trước triều đình đã hạ thánh chỉ
chiêu an Bột Hải quốc, hiện tại không phải đã có công dụng sao?
- Phải, ta không quên, lúc ấy ta còn tự mình thỉnh đâu.
Tần Tiêu nói:
- Đại tù trưởng Bột Hải quốc được phong làm Bột Hải quận vương. Hừ, xem như ngang vai ngang vế với bổn vương đi, ha ha! Người Mạt Hạt không
phải luôn báo oán, muốn sát nhập vào Đại Đường nhưng chúng ta lại không
bố trí châu huyện tại Doanh Châu sao? Hiện tại bọn hắn không còn lý do
thoái thác, ta xem bọn hắn sẽ làm sao. Kim tiên sinh, mấy ngày nữa có
thể phái sứ giả đến Bột Hải quốc. Người Mạt Hạt đông đúc, chúng ta có
thể tranh thủ được một bộ tộc thì tính một bộ tộc đi. Thời Võ Chu tù
trưởng Đại Tác Vinh của Mạt Hạt tộc xây dựng Bột Hải quốc, từ đó về sau
xem như thành thật, luôn ngoan ngoãn thần phục Đại Đường ta. Nhưng những bộ tộc Hắc Thủy gì đó, lại không chịu yên ổn. Lần trước Tiết Nột chiến
bại tại Loan Hà, không phải có sự nhúng tay của bọn hắn hay sao?
- Phải, có kỵ binh Hắc Thủy bộ Mạt Hạt tộc cùng tới, nhưng bọn hắn không đầu nhập vào chiến trường chủ lực.
Kim Lương Phượng nói:
- Chúng ta còn chưa hiểu rõ về người Mạt Hạt bao nhiêu, trước mắt chỉ
có thể đi một bước tính một bước. Nhưng chúng ta cũng không sợ hãi gì
bọn họ.
- Sợ?
Tần Tiêu cười lạnh, cầm một cây gỗ trong tay tùy ý khơi đống lửa, trầm giọng nói:
- Hiện tại hẳn là bọn hắn phải sợ chúng ta. Người của bọn họ có dũng
mãnh cũng chỉ là man di biết sử dụng đồ đá. Thật muốn đánh nhau với
chúng ta, chỉ có một chữ, muốn chết!
Mặc Y cười khanh khách nói:
- Rõ ràng là hai chữ thôi!
Ba ngày sau, Tần Tiêu mang theo đội ngũ đi tới Liễu Thành huyện. Nơi
này là thành trì Doanh Châu cũ, là một thành nhỏ thật rách nát. Ngoại
trừ tường thành thấp bé, bốn phía không còn cửa. Phòng ốc bên trong sụp
đổ, cỏ dại sinh sôi, lưu lại thật nhiều dấu vết lều trướng của người
Khiết Đan. Những người này không thói quen ở nhà cửa như người Hán, vì
vậy đều hủy đi dựng lều trại cư ngụ. Đem một tòa Doanh Châu thành biến
thành rối loạn, tàn phá không chịu nổi.
Tần Tiêu đứng trong
soái trướng dựng tạm, điểm binh điều tướng. Lý Vi Ấn, Thiệu Hoành, Chu
Dĩ Đệ, Quách Tri Vận tiếp nhận binh phù, mang theo nhân mã rời đi bố
phòng.
Dân chúng từ Hà Bắc di chuyển tới đã lục tục chạy tới ngoài thành Doanh Châu, dựng lều trại đốt lửa, dần dần dàn xếp xuống.
Ước chừng qua thêm nửa tháng thời gian, Tần Tiêu cùng Tống Khánh Lễ mất thật nhiều công sức mới có thể miễn cưỡng dàn xếp được hai mươi vạn
người trong thành trì.
Tống Khánh Lễ am hiểu xây dựng những
công trình như công sự, mở cừ, khai hoang. Không qua vài ngày hắn đã rút ra năm vạn dân phu cường tráng, kiếm đủ tài liệu cùng nhân công bắt đầu kiến tạo sửa chữa tường thành Doanh Châu, quả nhiên là rất tinh thông,
tiến độ thật nhanh.
Nhìn thấy công trình tiến triển thật tốt, ngay cả phủ đô đốc Doanh Châu cũng sắp xây xong, trong lòng Tần Tiêu
thầm vui mừng. Quả nhiên chỉ qua một tháng thời gian thành trì Doanh
Châu đã được sửa đổi hoàn toàn, biến thành một cứ điểm phòng thủ nhìn
qua như thật kiên cố.
Đang trong vụ xuân, năm vạn dân phu lại lấy mầm móng, nông cụ, trâu cày mà Trương Cửu Linh đưa tới từ U Châu
bắt đầu khai khẩn đồng ruộng dọc theo Bạch Lang Thủy của Doanh Châu. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thu hoạch vụ thu năm nay xem như có hi
vọng.
Tần Tiêu đã dời vào ở trong phủ đô đốc Doanh Châu, cảm thấy cũng thoải mái.
Nhưng trong một hai tháng này khu vực đông bắc lại quá an tĩnh, im lặng tới mức có chút đáng sợ. Người Khiết Đan, người Đột Quyết lẫn người Mạt Hạt tựa hồ như đã có hẹn ước, hoàn toàn không có phản ứng gì. Tần Tiêu
ngược lại cảm thấy bất an, không dám thả lỏng bất cứ thời khắc nào.
Vào một ngày, sứ giả được phái đi Bột Hải quốc đã trở lại. Hắn không
chỉ mang về sứ giả Bột Hải quốc thăm viếng đáp lễ, còn mang theo một vật khiến Tần Tiêu cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Điêu xuất liêu đông, tối tuấn giả vị chi hải đông thanh."
Bột Hải quốc đưa quà gặp mặt đến cho Tần Tiêu chính là một con hải đông thanh!
Tần Tiêu nhìn lồng sắt được phủ vải đen, cảm thấy thật hứng thú, nhất thời quên bẵng cả vị sứ giả Bột Hải kia.
Hắn chuyển quanh lồng sắt hai vòng, cảm thấy hứng thú hỏi:
- Đồ vật này có lai lịch thế nào, chơi thế nào ah?
- Bẩm báo Liêu Dương Vương!
Sứ giả mở miệng nói chuyện, tiếng Hán lưu loát, biểu tình cùng ngữ điệu đều khiêm cung:
- Trong dân gian Bột Hải quốc chúng tôi, truyền lưu một câu nói “cửu tử nhất sinh, khó được một danh ưng”. Hơn nữa con hải đông thanh này là
ngọc trảo mãnh ưng thuần chủng nhất. Loại danh ưng này tính khí hoang dã vô cùng, lại rất tàn bạo, thậm chí có thể giết chết một con sói hoang!
Sứ giả nhìn Tần Tiêu, thấy hắn vẫn thật hứng thú, tiếp tục thao thao bất tuyệt giảng giải, có chút tự hào:
- Con hải đông thanh này một tháng trước do chính thế tử đại vương
chúng tôi tự mình bắt được. Hơn nữa đã mời thuần ưng sư giỏi nhất trong
Bột Hải quốc thuần hóa qua.
- Nga, ta đã sớm nghe nói người
Mạt Hạt am hiểu chơi ưng. Nói nghe một chút, một con dã ưng hung hãn như vậy làm sao mà thuần hóa?
Tần Tiêu cũng cùng sứ giả hàn huyên, tận lực để cho hắn cảm giác tự nhiên thoải mái hơn một ít.
Sứ giả mười phần phối hợp cười rộ lên, nói:
- Kỳ thật chuẩn xác mà nói hẳn là “ngao ưng”. Chỉ là mang về nhà đặt
trên giá trong phòng ngao ưng, suốt mấy ngày đêm không cho nó ngủ để mài rụng ngỗ ngược. Sau đó lại dùng dây thừng dây xích hướng dẫn cho ưng
nghe theo lệnh mà bay lên đậu trên cánh tay người. Cuối cùng còn phải
“lặc phiêu”, chính là lấy đi chất mỡ trong cơ thể nó, khiến cho nó đói
khát nhưng cơ thể cường tráng, càng dễ bắt được con mồi.