Tần Tiêu theo ý tứ của hắn hỏi:
- Vậy làm sao ngươi lại
tới đây? Đừng nói là đặc biệt đến thăm ta. Nếu thật sự muốn gặp ta, phái tiểu thái giám truyền ý chỉ, ta làm sao dám không đi?
Lý Long Cơ “xoẹt” cười lạnh một tiếng:
- Không phải đã nói rồi sao, hôm nay ở đây chỉ có huynh đệ, không có vua
tôi. Làm sao ngươi lại nói như vậy? Thật sự là mất hứng!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Được rồi, tự ngươi nói ngươi xuôi nam muốn làm gì?
- Ta tới có ba mục đích.
Lý Long Cơ dựng thẳng ba đầu ngón tay, có chút nhận chân nói:
- Ba chuyện trọng yếu cần phải làm. Nếu như về Trường An rồi lại xuôi
nam, không được dễ dàng như vậy. Hiện tại thừa dịp triều cục ổn định, có phụ hoàng cùng hoàng huynh giúp ta trấn thủ, ta vừa lúc rút thời gian
làm xong ba chuyện này.
Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn lẳng lặng nhìn Lý Long Cơ, nghe hắn tinh tế nói:
- Thứ nhất thuần túy xuất phát từ ưa thích cá nhân. Ta muốn đích thân đi
nhìn xem cảnh sắc tuyệt đẹp của Giang Nam, thăm viếng thật nhiều núi non sông ngòi nổi tiếng, danh thắng cổ tích, nhìn xem lại trị dân sinh,
thưởng thức sơn hà cẩm tú. Các ngươi cũng biết ta luôn có nguyện vọng
này, đến Giang Nam một chuyến du ngoạn.
- Thứ hai chính là đến
thăm đại ca, cùng ngươi thương lượng một ít chuyện trọng yếu. Thứ ba,
hơn năm trước ta từng hạ lệnh xây dựng Cao Ly thị bạc sử, quản lý mậu
dịch biên giới của Đại Đường cùng các nước. Cho nên ta tính toán tự mình đến Nam Cương nhìn xem nơi đó tiến hành như thế nào, vì thế liền nam
hạ.
- Cao Ly thị bạc sử? Đó không phải là…hải quan?
Tần Tiêu không khỏi có chút kinh ngạc:
- Quả nhiên thật tinh mắt! Từ trước thương nhân người Hồ đi buôn bán,
Trung Nguyên muốn mậu dịch bên ngoài từ đường thủy tới đường bộ đều
không được nha môn thống nhất quản lý, khiến mậu dịch hỗn loạn, thật
nhiều thuế má xói mòn. Đây thật sự là một hành động hữu hiệu.
Lý Long Cơ mỉm cười:
- Đại Đường Nam Cương xưa nay cằn cỗi nhất. Lần này ta muốn đích thân đến Lĩnh Nam một chuyến nhìn xem, nghĩ một biện pháp ổn thỏa tốt đẹp giải
quyết địa vực bần cùng nơi này. Đây đều là việc tạm thời không nói tới,
đại ca, nghiêm chỉnh mà nói sở dĩ ta đi vòng đến Trường Cát, là muốn tìm ngươi thương lượng một chuyện trọng yếu.
- Nói đi!
Tần Tiêu mỉm cười:
- Ta chăm chú lắng nghe!
Sau đó trong lòng thầm nhủ: nếu ngươi đã đích thân tới, mặc kệ ngươi đưa ra yêu cầu thế nào, ta chỉ có thể đáp ứng mà thôi. Nếu còn tiếp tục chối
từ, vậy thật sự…
Lý Long Cơ đổi lại vẻ mặt mà Tần Tiêu quen thuộc, cười hắc hắc hai tiếng mờ ám, ngượng ngùng nói:
- Kỳ thật là như vậy, lần này ta làm một sai lầm, cho nên muốn mời ngươi
rời núi hỗ trợ, nhất định phải giúp ta vãn hồi mặt mũi!
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Kỳ quái, ta làm sao nghe được giống như ngươi đánh người mà lại bị đánh thua. Sau đó đi tìm huynh đệ chúng ta tới viện binh đây? Nói đi, cần
cục gạch hay gậy sắt, ta đi chuẩn bị, ha ha!
Lý Trọng Tuấn cũng cười rộ lên, Lý Long Cơ cười tự giễu:
- Ngươi khoan hãy nói, thật sự là đánh thua. Nghiêm chỉnh mà nói, chuyện Hà Bắc binh bại các ngươi có nghe nói qua chưa?
Tần Tiêu không khỏi rùng mình, nghiêm chỉnh hỏi:
- Không có nghe nói, sao lại thế này?
Lý Long Cơ cũng nghiêm túc lại, nói:
- Cũng khó trách, tin tức còn chưa lâu, có thể còn chưa rơi vào địa
phương nhỏ như Trường Cát. Là như vậy, đầu năm trước đại đô đốc Tiết Nột đóng ở U Châu đưa lên một phần tấu chương. Trong tấu chương nói, Bắc
Địch( Cách Vị, Cách Hạt) rất muốn quy hàng Đại Đường, chỉ vì Đại Đường
không xây dựng Doanh Châu nên không chỗ dựa vào, hơn nữa bị Đột Quyết
Khả Hãn Mặc Xuyết quấy nhiễu, Khiết Đan dùng vũ lực trấn nhiếp, cho nên
tạm thời dựa vào Đột Quyết.
- Nếu Đại Đường xây lại Doanh Châu,
như vậy hai lộ này sẽ lần lượt sát nhập. Vì vậy Tiết Nột dâng tấu chương xin đánh Khiết Đan, xây dựng Doanh Châu. Năm đó sau khi Tôn Kiệm thất
bại, Tiết Nột đảm nhiệm đại đô đốc U Châu, tuy rằng đánh lui Khiết Đan
cùng Hề, nhưng Doanh Châu vẫn lưu lạc làm đất hoang chiến trường. Đại ca hẳn còn nhớ rõ năm đó Thái Bình công chúa mượn chuyện này muốn đại ca
mang binh xuất chinh đi?
- Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ.
Tần Tiêu nói:
- Sau khi Tiết Nột nhậm chức, lập tức trọng chỉnh đại đô đốc U Châu, đánh lui Hề cùng Khiết Đan, tin chiến thắng truyền khắp cả nước vui mừng,
khi đó ta đã từ quan tới Trường Cát, nghe tin cũng thật vui sướng vô
cùng. Như thế nào, kỳ thật không thắng sao?
- Không có.
Lý Long Cơ nhíu mày nói:
- Kỳ thật Tiết Nột đã không dễ dàng, cầm bảy vạn nhân mã trong tay đánh
lui mười vạn liên quân của Hề cùng Khiết Đan, thu phục Ngư Dương. Nhưng
Doanh Châu sa vào cảnh tượng đất hoang chiến trường, lại không có quân
đội Đại Đường trấn thủ, không có dân chúng, Doanh Châu lại là chỗ trọng
yếu phía đông bắc Đại Đường, là nơi cổ họng giữa Đại Đường cùng Ca Vật
Châu đô đốc phủ, Liêu Thành Châu đô hộ phủ, Kiến An Châu đô hộ phủ cùng
trấn thủ Tân La An Đông đô hộ phủ.
- Doanh Châu luôn bỏ qua,
quyền khống chế của Đại Đường đối với Tân La cùng vùng đông bắc biến
thành yếu ớt chưa từng có. Tiết Nột cũng ý thức rõ ràng điểm này, hắn là đại đô đốc U Châu, gánh vác yếu vụ chính trị và quân sự của đông bắc
Đại Đường, tầm quan trọng của Doanh Châu hắn đương nhiên là hiểu rõ hơn
mọi người rất nhiều. Vì thế hắn cực lực dâng thư thỉnh cầu cử binh đánh
Khiết Đan, thu phục Doanh Châu, trọng đoạt quyền khống chế của Đại Đường ở đông bắc.
Tần Tiêu nói:
- Vậy ngươi nhất định là đồng ý?
- Phải, đồng ý.
Lý Long Cơ cười khổ nói:
- Lúc ấy ta còn chưa bắt đầu tuần tra, cảm thấy được về tình về lý đều
nên khởi binh thu phục Doanh Châu, xây lại yếu tắc quân sự này. Nhưng
đám người Diêu Sùng cực khổ can gián, nói lúc này không thể tiến binh.
Bởi vì Bắc Địch xưa nay không nói chữ tín, tính cách gian hoạt. Cho dù
Đại Đường xây lại Doanh Châu, bọn hắn chưa chắc chịu sát nhập. Hơn nữa
nói không chừng những bộ lạc kia sẽ biến thành một phe phái, đến lúc đó
lâm trận phản chiến trợ giúp Khiết Đan.
- Bởi vì dù sao bọn hắn
đều phụ thuộc Đột Quyết, môi hở răng lạnh. Sau đó quả nhiên đúng như lời bọn hắn đã nói, Tiết Nột lại bị đại bại…Hắn suất lĩnh Tả Uy Vệ cùng Tả
Kiêu Vệ, tại Loan Thủy Cốc bị Hề, Khiết Đan, Mạt Hạt phục binh đánh tan! Bảy vạn đại quân gãy hơn ba vạn người. Tả Kiêu Vệ đại tướng quân cùng
tướng quân toàn bộ chết trận, Tả Uy Vệ đại tướng quân Lý Tự Nghiệp thân
trúng mười ba tên, liều chết hộ được Tiết Nột chạy thoát…
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi nhảy dựng lên thình thịch:
- Mười ba tên! Đáng thương hắc đản!
Sắc mặt Lý Long Cơ càng lúc càng khó xem, thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Cuộc chiến này thua bại không phải do Tiết Nột làm sai, mà là do ta.
Lúc ấy ta quá mức khờ dại, dễ tin những lời đồn đãi kia, nghĩ Hề cùng
Mạt Hạt thật sự cam tâm dựa vào Đại Đường chúng ta. Vì thế ta thúc giục
Tiết Nột tiến quân, thật không ngờ gây ra hậu quả binh bại như thế. Các
ngươi nói, lần này có phải ta thật sự là quá mất mặt hay không?